Ngồi trong lòng thẩm vấn cả một buổi chiều, phòng tuyến tâm lý của cô ta đã dần dần sụp đổ, tấm kính phản
quang phản xạ lại vẻ nhếch 3nhác của cô ta, cho dù lễ phục dạ hội có đẹp hơn đi nữa thì ở nơi này cũng chẳng có ai
chiêm ngưỡng.
Một tiếng “Két’ vang lê1n, cửa phòng thẩm vấn được mở ra.
Hoàng An Kỳ giật mình, đôi mắt ngập vẻ kinh hoàng mà nhìn về phía người vừa bước vào.
9
“Cô Hoàng, chào cô!”
Người đó mặc cảnh phục, tuổi tầm trung niên, giọng điệu ôn hòa, ánh mắt nhìn Hoàng An Kỳ cũng mang 3vẻ thiện
chí và bình thản.
Có lẽ sự hiền hòa của ông ta khiến tâm lý đang gần bờ vực sụp đổ của Hoàng An Kỳ tìm được một chú8t an ủi, cô
ta cất giọng như muỗi kêu: “Chào, chào ông!” “Cô Hoàng không cần phải căng thẳng, chúng ta đang ở Cục cảnh
sát, cho dù có điều tra lấy manh mối thì tất cả cũng đều vì nhân dân! Tôi là người thẩm vấn lần này, cô cứ gọi tôi là
cảnh sát Ôn là được!”
Hoàng An Kỳ nuốt nước bọt: “Cảnh sát Ôn, tôi, tôi thật sự không giết người!”
Ôn Thụy Lương mỉm cười gật đầu: “Không ai nói cô đã giết người cả, chỉ là tình nghi mà thôi. Vậy bây giờ tôi có
vài câu hỏi muốn hỏi cô, hy vọng cô có thể thành thật trả lời.”
“Được, không thành vấn đề!” Ôn Thụy Lương lấy ra một tấm ảnh từ trong túi đựng hồ sơ, theo lệ đặt xuống trước
mặt Hoàng An Kỳ: “Cô Hoàng, cô có quen người này không?” Hoàng An Kỳ liếc nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-duong-co-em/2541707/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.