Chương trước
Chương sau
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


“Giải quyết xong chuyện của chúng ta rồi em hỏi chuyện này cũng không muộn.”
Dứt lời, Lục Lăng Nghiệp ôm chặt lấy cơ thể nhỏ 3bé của Nghiên Ca, kéo theo cô đi ra khỏi con ngõ nhỏ. Nghiên Ca
ngạc nhiên cố giãy giụa trong lòng anh: “Lục Lăng Nghiệp, anh làm cá1i gì đấy? Buông em ra!”
Anh cụp mí mắt ngắm nhìn người phụ nữ không chịu yên phận trong lòng mình, hỏi: “Chúng ta đi giải quyế9t vấn
đề!”
“Giữa anh và em… ưm.”
Anh một lần nữa dùng nụ hôn chặn lại lời cô muốn nói.
Anh đứng ở đầu ngõ, m3ặc kệ những thành viên của tổ mũi nhọn số 7 đang nghiêm túc trong bộ quân trang, anh
ôm lấy cô, hung hăng cúi đầu hôn lên đôi môi cô. 8Nụ hồn của anh vừa ngang tàng lại mang theo sự dịu dàng như
nâng niu cô. Nghiên Ca bị hôn đến mụ mị đầu óc, hô hấp của cô cũng trở nên khó khăn.
Toàn thân cô rung động, cảm nhận được rõ ràng những thay đổi trong hơi thở của Lục Lăng Nghiệp. Mỗi lưỡi anh
xâm nhập càng sâu, Nghiên Ca quên cả hô hấp, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng đêm hôm đó của năm năm trước.
Cô vẫn còn nhớ rõ, tối đó cô bị ép phải đón nhận anh, cả một đêm anh không hề hôn cô.
Nghiên Ca thầm ngậm ngùi, đúng vậy, vẫn còn may nhỉ?
Bởi vì là anh, cũng may là anh.
Hốc mắt Nghiên Ca đỏ ửng, sống mũi cũng cay cay.
Lục Lăng Nghiệp bỗng buông cô ra, đôi mắt thâm sầu nóng bỏng như lửa như đuốc.
Cô ngẩng đầu nhìn chăm chú vào đôi mắt sắc bén của anh, sóng mắt long lanh như nước hồ, mơ màng như sương
mai.
Đôi mắt anh thâm trầm, nghiêng người ôm lấy eo thon của cô. Dưới bầu trời đêm tối mịt, bóng dáng anh cao lớn
bao bọc lấy cơ thể nhỏ bé của cô.
Nghiên Ca bị ép ngẩng đầu lên, đón nhận những rung động từ đôi môi anh truyền tới.
Nụ hôn lưu luyến mãi không thôi, Lục Lăng Nghiệp không nỡ rời xa lại hôn tiếp lên môi cô, đôi mày lạnh lùng
nhưởng lên hỏi: “Em còn muốn nói nữa không?”
Mày kiếm của anh nhếch lên, Nghiên Ca cảm nhận được cánh tay anh đang siết chặt, nói: “Em… ưm.”


Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt
Rõ ràng Lục Lăng Nghiệp muốn dùng nụ hôn để chặn miệng cố, không để cho cô có cơ hội lên tiếng nữa.
Nghiên Ca cắn chặt răng, trong lòng buồn bực. Mặc kệ những bất mãn của cô, Lục Lăng Nghiệp lại bất ngờ bề
ngang cố lên, nói: “Ôm chặt lấy anh!”
Có lẽ bởi vì cảnh đêm quả trêu người, Nghiên Ca vô thức vòng tay ôm lấy cổ anh. Cơ thể mảnh khảnh nhỏ bé của cô
cuộn tròn trong lòng anh, cô chỉ biết thầm mắng mình chẳng kiên định gì, anh mới như vậy đã chịu thua rồi. Vốn
còn tưởng rằng sẽ rất khó để tha thứ cho anh, nào ngờ kết quả lại là cô đổ gục trước nụ hôn thâm tình của anh.
Nghiên Ca cúi đầu không nói nữa, cô vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào ngực anh, lắng nghe từng nhịp tim của anh.
Bước chân của Lục Lăng Nghiệp rất nhanh, chớp mắt anh đã ôm Nghiên Ca đặt vào trong xe. Cô ngồi ở ghế lái phụ
chăm chú nhìn anh ở bên ngoài. Dáng người Lục Lăng Nghiệp cao ráo ngang tàng, anh vòng qua đầu xe ngồi vào
ghế lái, không do dự lập tức khởi động xe chạy đi.
Thiết Thủ đứng hút thuốc bên cạnh chiếc xe bus, nhìn chiếc xe Bentley phóng như bay rời đi mà ánh mắt anh ta đầy
ý cười. Ở các hàng ghế phía sau, cả mười thành viên tổ mũi nhọn số 7 cũng đang nhoài người ra cửa kính ngóng
trông mòn mỏi


Có người nói: “Lục Tam gia đình väi!” D
Lại có người nói: “Mặc dù không phải đi làm nhiệm vụ nhưng có thể đi theo Lục Tam gia cũng đã thỏa mãn rồi!”
Lại có người tiếp tục nói: “Sau này tôi có bạn gái cũng phải học theo Lục Tam gia mới được. Cứ có mâu thuẫn là hôn luôn! Moaz
moaz moaz!”
Mặt Thiết Thủ đen lại: “Tất cả con mẹ nó ngồi yên cho ông. Lái xe, về trung tâm thôi!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.