Sáng sớm, Nghiên Ca đang ngủ mơ màng. Cô đã mơ một giấc mơ rất dài. Trong mơ, cô và Lục Lăng Nghiệp dắt tay Sơ Bảo, một nhà ba ng3ười vô cùng vui vẻ đi chơi tiết Thanh Minh ở ngoại ô. Đột nhiên có một con chuồn chuồn đậu lên mặt cô, nó còn vỗ cánh khiến khắp người cô 1thấy rất nhột. Nghiên Ca tiện tay đuổi con chuồn chuồn kia đi, khẽ ưm một tiếng nhưng cho dù cô có vung tay thế nào, con chuồn chu9ồn kia vẫn bay quanh người cô. Cuối cùng khi trên người bắt đầu có cảm giác ướt át, Nghiên Ca mới cáu kỉnh hít sâu một hơi, cau mà3y mở mắt ra. Trong giây lát, cô cố gắng căng mắt tìm bóng dáng của con chuồn chuồn. Những cô nhìn lại phát hiện dường như 8có thứ gì đó đang chuyển động trên người mình. Nghiên Ca nhanh chóng tỉnh táo lại, khẽ dịu mắt rồi bình tĩnh nhìn lại. Nháy mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ ửng lên: “Chú Út… Ừm… Anh làm gì đó?!” Cô chỉ thấy bàn tay của người nào đó đang không ngừng làm loạn trên người mình, còn cả đôi mắt sắc lạnh của anh hiện lên vẻ nồng nhiệt quen thuộc. “Em tỉnh rồi à?” Lục Lăng Nghiệp ôm lấy cô, bàn tay dưới chắn vẫn tiếp tục động tác dang dở. Cơ thể Nghiên Ca cứng đờ, bàn tay nhỏ bé chặn lại cổ tay anh: “Anh… anh đừng nghịch nữa!” Lục Lăng Nghiệp từ trên cao nhìn xuống cổ, ánh nắng rực rỡ bên ngoài cửa sổ hắt vào khiển khuôn mặt nhỏ của cô lại càng trở nên mềm mại xinh đẹp. Anh nghiêng người, đặt một nụ hôn thật sâu lên cái miệng nhỏ của cô. Chỉ một giây sau, khi Nghiên Ca chưa kịp phản ứng, anh đã nhanh tay vén chăn lên, ôm cô vào lòng, bể cô đi thẳng đến phòng tắm bên phải. “A… Anh, chú Út, để em xuống!” Nghiên Ca xấu hổ đến mức hận không tìm được một cái lỗ để chui xuống. Dù cho tối qua hai người đã ở bên nhau nhưng bây giờ bất ngờ đối mặt như vậy vẫn khiến cô cảm thấy khó mà thích ứng được. Lục Lăng Nghiệp dáng người cao lớn, bề ngang Nghiên Ca bước đi vững vàng. Anh mặc kệ tiếng kêu của cô, đi thẳng đến phòng tắm. Bước vào bên trong, một bồn tắm hình tròn rất lớn bất ngờ xuất hiện trước måt cô. Hơi nước nóng vẫn còn bốc lên nghi ngút, anh ôm Nghiên Ca bước vào trong bồn tắm rồi ngồi xuống. Trong khoảnh khắc được dòng nước ấm áp vây lấy Nghiêm Ca không nhịn được rên lên một tiếng thỏa mãn
Cảm giác dính nhớp và bủn rủn trên cơ thể đã được giảm bớt không ít. Cô dựa vào thành bồn tắm, bàn tay nhỏ khẽ đùa nghịch trong nước. Lục Lăng Nghiệp nhìn cô cố làm ra vẻ bình tĩnh, ánh mắt đong đầy tình cảm. Anh đưa tay ra nâng cằm cô lên, để Nghiên Ca đối diện với mình: “Còn đau không?” Nghiên Ca tròn mắt đầy căng thẳng, cô khẽ mím môi lắc đầu. Chuyện này… cô biết trả lời thế nào đây?! Xấu hổ chết đi được! “Còn đau sao?” Cô không nói, Lục Lăng Nghiệp lại tiếp tục tấn công bằng lời nói. Anh vừa nói vừa buông cằm Nghiên Ca ra rồi ôm lấy vòng eo mềm mại của cô, kéo cô vào trong lòng mình. Nghiên Ca hoảng sợ vội trốn tránh: “Anh anh anh…” “Để anh xoa cho em!” Nghiên Ca: “…” Cô tiện tay đánh Lục Lăng Nghiệp một cái, vừa thẹn thùng lại vừa hơi giận dỗi: “Chú Út, anh đứng đắn chút đi! Em còn chưa hết giận đầu!” Nói xong cô lại nghiêng đầu, trốn về phía bên kia bồn tắm. Lục Lăng Nghiệp nhướng mày, môi mỏng khẽ nhếch lên nở nụ cười. Anh lại lần nữa sấn tới, ôm cô vào lòng, còn bùi ngùi thì thầm: “Xin lỗi em!” Lúc này anh nói ra lời xin lỗi, tuy hơi đột ngột nhưng lại vô cùng hợp tình hợp lý. Nghiên Ca bừng tỉnh ngửa đầu nhìn gương mặt tuấn tú lạnh lùng của anh. Một giây sau, cô thu lại ánh mắt, yên tĩnh nằm trong lòng anh. Cả hai người không ai nói gì. Hơi nóng bủa vây xung quanh, Nghiên Ca nghe nhịp tim vững vàng của Lục Lăng Nghiệp, hồi lâu sau cô mới khẽ cử động rồi chớp mắt nói: “Chú Út, em…” “Anh hiểu.” Nghiên Ca kinh ngạc, cô nhìn vào đôi mắt đen tựa như có thể nhìn thấu cả thế giới kia của Lục Lăng Nghiệp, không nhịn được hỏi ngược lại: “Anh biết em muốn nói gì sao?” Nghiên Ca há miệng nhưng cuối cùng vẫn không nói gì. Cô yên tĩnh dựa vào lòng Lục Lăng Nghiệp, hưởng thụ thời gian bình yên sau khi gặp lại. Trong lòng cô tuy còn hơi bối rối nhưng cũng không đau đớn như trước nữa. “Chú Út, năm năm trước anh bị người ta hãm hại như thế nào?” Điểm này vẫn luôn khiến Nghiên Ca nghi ngờ trong lòng. Dẫu sao theo sự hiểu biết của cô, Lục Lăng Nghiệp gần như mạnh mẽ đến mức không có bất kỳ sơ hở nào để người khác có thể tấn công được. Đêm đó khi nghe anh nói anh bị hại, đến tận bây giờ cô vẫn cảm thấy chuyện này hơi không chân thật. Lục Lăng Nghiệp khẽ mím môi mỏng: “Vô tình mà thôi!” Anh không muốn nói! Nghiên Ca cảm thấy chính là như vậy.
Cô nhẹ nhàng nhướng mày, tò ra giận dỗi ngồi thắng dậy từ trong lòng anh: “Sao lại vô tình? Không thể nói ra sao? Không phải là người phụ nữ nào đó muốn leo lên giường anh…” Còn chưa kịp nói hết câu, Nghiên Ca đã trầm mặc. Lục Lăng Nghiệp khẽ nhíu mày, anh đỡ gáy cô kéo đến trước mặt mình: “Đã được lời còn khoe mẽ! Đồ phụ nữ không có lương tâm!” Nghiên Ca mím môi, vẻ mặt như cười như không: “Chú Út, anh đừng nói như vậy, em là người bị hại mà. Hơn nữa, đổi thành bất kỳ người phụ nữ nào khác, khi gặp phải chuyện như thế này cũng khó có thể chấp nhận được. Khi đó em mới mười chín tuổi, vẫn còn là sinh viên đó. Hành động của anh năm đó hoàn toàn là cầm thú hủy hoại đóa hoa của tổ quốc.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]