Nghiên Ca và Nam Vũ ngồi vào xe rời đi, trong xe, Nam Vũ mặt mày đắc ý, cười tươi rói: “Season, cô nhìn thấy chưa? Vừa rồi vẻ mặt của mấ3y người đó đúng là đặc sắc mà.” “Ừm!” Nghiên Ca cúi đầu, mí mắt rủ xuống, che đi tất cả cảm xúc thật của cô. Na1m Vũ vẫn đang huyên thuyên không ngừng: “Ôi trời ơi, cuối cùng cũng cho chúng ta thắng lại một ván. Tôi không tin mấy người chúng ta bắ9t tay với nhau mà còn có thể thua họ hay sao!” Nghiên Ca ngước mắt nhìn Nam Vũ, cười bất lực: “Chẳng ai nói anh thua kém họ cả, anh ngh3ĩ nhiều rồi.” “Đây không phải nghĩ nhiêu, Season, cô nhìn đi, khoảng thời gian gần đây, họ làm gì cũng đầy thận trọng, chứng tỏ8 đã ngăn chúng ta bên ngoài, không muốn để chúng ta biết. Nhất là lần này, còn đưa cô đến tận Dubai xa xôi. Mặc kệ là lý do gì, tôi cảm thấy không thể làm vậy được.” Nam Vũ oán trách, Nghiên Ca nghe anh ta nói mà không nhịn được cười giễu. Ngay cả người ngoài cũng có thể nhìn rõ sự việc, nhưng lần nào Lục Lăng Nghiệp cũng khăng khăng làm theo ý mình. Cho dù có nguy hiểm, làm sao anh biết được cô sẽ chùn chân? Vợ chồng vốn là chỉnh thể dìu nhau cùng tiến cùng lùi. Cô có thể hiểu động cơ của Lục Lăng Nghiệp, nhưng cô sẽ không lựa chọn thỏa hiệp. Nếu vấn đề nghiêm trọng đến mức phải đưa cô đi thì đã chứng tỏ được mức độ nguy hiểm rồi. Cho cô một vùng đất an toàn, còn anh thì lại dấn thân vào nguy hiểm. Đây không phải chuyện cô có thể thản nhiên chấp nhận. Nếu xảy ra tình huống Lục Lăng Nghiệp mất tích hoặc là bị thương một lần nữa, cô sẽ cực kỳ tự trách. Thay vì như vậy, chỉ bằng phơi trần mọi thứ trước mọi người. Cô là cô, mà anh là anh. Anh chọn đẩy cô đi, nhưng cô cũng có quyền lựa chọn mình đi hay ở. Nghiên Ca mạnh mẽ, rất mạnh mẽ! Vì buổi sáng vừa từ thành phố B về thành phố G, thế nên họp báo xong, Nam Vũ lái xe đưa Nghiên Ca về thẳng khách sạn Hàn Cung. Phòng tổng thống sang trọng có giá tám nghìn tám trăm tám mươi tám tệ một ngày. Với số tiền này, Nam Vũ chẳng chớp mắt, thuê hai phòng. Nghiên Ca nghi ngờ, Nam Vũ nói như thật: “Giờ cô là người nổi tiếng, chúng tôi phải bảo vệ an toàn cho cô mọi lúc!” Cho đến bảy rưỡi tối Nghiên Ca mới hiểu câu này của Nam Vũ nghĩa là gì. Tên này dứt khoát gọi tất cả mọi người đến. Thượng Quan Nhã, Trịnh Hy Luân, Trạch Minh, Trạch Lãng, Liên Tử Tu, trong tay mỗi người đều ôm một chai sâm panh xuất hiện bên ngoài cửa phòng tổng thống của Nghiên Ca. Cô dở khóc dở cười nhìn họ rồi liếc Nam Vũ: “Đây là bảo vệ mà anh nói?” Nam Vũ bĩu môi gật đầu: “Vậy cô xem, trong lúc bảo vệ cô thì chúng tôi cũng phải ăn uống đúng giờ chứ, con người không thể làm việc khi bụng đói được, một bữa không uống thì khát chết!” Nghiên Ca: “…” Nói ra được câu này, có biết xấu hổ không? Thượng Quan Nha và Trịnh Hy Luân tay trong tay đi vào, hai người đã công khai quan hệ rồi. May mà phòng tổng thống lớn, trong phòng khách hơn trăm mét vuông, mỗi người chiếm một nơi, khui liền tù tì ba chai sâm panh, điệu bộ như muốn uống chết thì thôi. Nghiên Ca ngồi trên sô pha mềm mại, hai tay ôm đầu gối nhìn họ. Căn phòng vốn rộng lớn yên tĩnh, vì có họ mà trở nên rất náo nhiệt. Cảnh tượng càng náo nhiệt thì lòng Nghiên Ca càng cô đơn. Nói một cách màu mè thì chè chén say sưa là cô đơn của một người,
Nhưng nếu có thể, cô hy vọng lúc này có thể rúc trong lòng Lục Lăng Nghiệp, mặc sức hưởng thụ khoảnh khắc vuốt ve an ủi. “Tôi nói này Season, cô có thể đừng làm mất hứng như vậy được không? Nửa đêm nửa hôm rồi, cuộc sống tươi đẹp vừa bắt đầu, cô xem mặt cô kìa, đầy vẻ cô đơn lė loi, không thể suy nghĩ đến càm nhận của đảm FA bọn tôi à?” Nghiên Ca: “..” “Đúng đấy, dù sao thì cô cũng về rồi, phát sóng đầu tiên vang dội như vậy, chúng ta ăn mừng trước đã. Nào, tráng sĩ, cạn ly này!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]