Từ xa, họ đã nghe thấy tiếng hét chói tai như muốn đâm thủng màng nhĩ của Mộ Tân Nhu. May giờ là ban ngày, nếu không còn tưởng3 là giết người đấy. Yến Thất bĩu môi nhìn Mộ Tân Nhu: “Không biết Thái hậu Từ Hi ở đầu ra, cứ khăng khăng đòi đến Khu1 nghỉ dưỡng giải sầu, đã nói không cho vào lại nhất quyết xông vào, lại còn đánh Nghiên Ca nhà chúng ta!” Cố Hân Minh9 bỗng thu lại nét cười trên khuôn mặt, ánh mắt nguy hiểm hơi híp lại: “Ngứa tay như vậy sao? Không cần nữa à!” Lục Lăng Nghiệ3p theo sát phía sau đi tới, dáng người cao lớn khiến Nghiên Ca như được phủ dưới cái bóng của anh: “Đánh ở đâu?” Anh 8dùng ánh mắt lạnh lùng không chớp mắt quan sát Nghiên Ca, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, âm u vô cùng đáng sợ. Nghiên Ca bất đắc dĩ thoáng liếc Yến Thất, cười lắc đầu: “Chưa đánh trúng, chỉ là suýt trúng thôi.” “Lục Tam gia, đây chỉ là hiểu lầm mà thôi!” Thầy sắc mặt mấy người Lục Lăng Nghiệp rất khó coi, Bùi Vân Cảnh kéo Mộ Tân Nhu ra sau lưng bảo vệ. Bất cứ ai trong những người đang ở đây đều không phải người mà anh ta có thể đắc tội. “Hiểu lầm hay không không phải anh nói là xong.” Yến Thanh tiến lên phía trước, khinh thường liếc nhìn Bùi Vận Cảnh. Có lẽ là do đám người Lục Lăng Nghiệp xuất hiện quá đột ngột cho nên Mộ Tân Nhu trốn ở sau lưng Bùi Văn Cảnh vẫn ôm mặt, không dám nói một lời. Cô ta đứng đó nhìn Nghiên Ca được che trong đám đông, ánh mắt ghen tị một cách kì lạ. “Để họ đi đi. Nếu không lại phá hỏng hết tâm trạng vui vẻ!” Nghiên Ca keo kiệt không liếc Bùi Vân Cảnh lấy một lần, cô đứng bên cạnh Lục Lăng Nghiệp, khuôn mặt vô cùng lạnh lùng. Cổ Hân Minh thản nhiên thở dài: “Hai vị, lần sau muốn gây sự thì nhớ chọn đúng nơi đúng chốn nhé!” Bùi Vân Cảnh dẫn Mộ Tân Nhu chán nản lên xe, rời đi trước mắt họ. Đến khi xe của anh ta biến mất ngay trước mắt, Lục Lăng Nghiệp mới nắm tay Nghiên Ca, không nói hai lời đi về phía bãi đỗ xe. “Ấy, Lục lão đại, đừng đi mà!” “Hẹn hôm khác nhé!” Yến Thất trố mắt nghẹn họng đứng nhìn: “Má ơi, không phải chứ, em và Nghiên Ca còn chưa trò chuyện xong đầu!” “Thôi được rồi, bây giờ người ta đang tình cảm nồng nhiệt, chỉ quăng cơm chó thôi chứ còn lâu mới có thời gian để ý đến chúng ta!” Trở lại xe, Giản Nghiêm hơi giật mình, cảm thấy dường như sắc mặt Tổng Giám đốc hơi khó coi, cho nên liền cút đầu ngồi trên ghế lái, không dám nói một lời. Tấm ngăn cách âm dâng lên, Nghiên Ca cẩn thật quan sát sắc mặt của anh, kéo tay áo của anh: “Chú Út, chú tức giận rồi à?” Lục Lăng Nghiệp nhìn sang, dùng ánh mắt sâu thẳm sắc bén nhìn cô. Thoáng chốc, khuôn mặt Nghiên Ca nóng như sắp phát sốt rồi, anh mới lên tiếng: “Thật sự chưa đánh trúng sao?” Nghe vậy, Nghiên Ca bật cười “hì hì”. Cô lắc đầu, hai tay xoa khuôn mặt mình: “Chưa mà, cô ta còn chưa đụng được vào tôi đã bị tôi cho một bạt tai rồi.” “Ừm! Giỏi lắm.” Chớp mắt, sắc mặt Lục Lăng Nghiệp lại khôi phục như bình thường, anh tiện tay bấm máy liên lạc: “Giản Nghiêm, về công ty!” Nghiên Ca tò mò ghé lại gần: “Chú Út, chủ xị mặt chỉ vì lo lắng tôi bị đánh sao?” “Nếu không thì sao?” “O…”
Nghiên Ca nghẹn họng, không biết nên nói gì cho phải. Lục Lăng Nghiệp giơ tay xoa xoa gò má thanh tú của cô, véo nhẹ một chút, dặn dò: “Lần sau nếu còn có chuyện như vậy thì cứ thăng tay đánh lại. Tôi sẽ chịu mọi trách nhiệm!” Nghiên Ca không biết nên nói gì, đôi mắt dân đỏ hoe, nhìn vẻ: động. Đôi khi một ánh mắt, một động tác, thậm chí một câu nói tưởng như không phải lời tỏ tình cũng có thể khiến con người ta nháy mắt rơi vào vòng xoáy tình yêu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]