Sân bay. Trên đường từ biệt thự nhà họ Lục đến sân bay, Nghiên Ca luôn nhìn cảnh vật lướt qua ngoài cửa sổ, một nỗi buồn không th3ể giải thích dần dâng lên trong lòng cô. Cô cũng không biết cuộc sống sắp tới ở thành phố B sẽ thế nào, cũng không biết chuyện này mình 1sẽ đi bao lâu. Lúc này, đứng trước sân bay, đôi mắt cô vẫn hơi hoang mang. Máy bay tư nhân ở ngay trước mắt, lần trước l9à cô và chú Út cùng bay đến thành phố B. Nhưng bây giờ… “Vợ à, sao về mặt em lại như đưa đám thế! Chúng ta chỉ tạm thời đến th3ành phố B tránh sóng gió, chờ chuyện này qua đi sẽ quay lại!” Lúc này, Lục Thiếu Nhiên vẫn còn lạc quan an ủi Nghiên Ca. Cô quay qua nhìn anh, cười khổ: “Thiếu Nhiên, hi vọng anh có thể mãi lạc quan như vậy!” “Sao em lại nói thế!?” Lục Thiếu Nhiên tùy ý ôm bả vai Nghiên Ca: “Con người sống phải vui vẻ! Không sao hết, anh ở thành phố B cùng em, vậy là anh có thể muốn làm gì thì làm!” “Quý Thần thì sao? Anh giải thích thế nào?” Nghiên Ca nhíu mày hỏi một câu trêu tức, Lục Thiếu Nhiên lập tức kiêu ngạo ngẩng đầu: “Tách ra một vài ngày cũng không chết được! Đâu cần ngày ngày dính lấy nhau!” Lời nói này! Nghiên Ca nhạy bén cảm nhận được điều khác thường. Thường ngày Lục Thiếu Nhiên và Quý Thần dính như keo như sơn, bây giờ anh ấy lại nói như vậy, Nghiên Ca híp mắt lại: “Nói thật đi, anh và Quý Thần lại sao rồi?” Lục Thiếu Nhiên kéo cô đi đến bậc thang lên máy bay: “Không sao cả, bọn anh vẫn ổn. Cậu ấy bận quay phim, thân thiết với một đám diễn viên, nào có thời gian quan tâm đến anh chứ?” Nghiên Ca mím môi, suýt thì bật cười! Hóa ra anh làm mình làm mấy là vì ghen tuông hả! Nghiên Ca đứng ở cửa khoang máy bay, ngoài lại nhìn thành phố G ở xa xa, thở dài một tiếng, nghiêng người đi vào.
*** Sau hai tiếng, máy bay từ từ đáp xuống sân bay thành phố B. Nghiên Ca nhìn cảnh vật ngoài khoang máy bay, tất cả vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, gương mặt cô không có bất cứ biểu cảm gì. “Vợ ơi, tí chúng ta đi ăn lẩu nhé. Không phải em thích ăn lẩu nhất à? Thành phố B có một quán lẩu lâu đời, vô cùng nổi tiếng!” Lúc này, Nghiên Ca nhìn đồng hồ, mới mười một giờ trưa. Cô vẫn chưa thể trút bỏ được tâm trạng buồn bã, nên chỉ liếc nhìn Lục Thiếu Nhiên: “Vâng, được ạ!”
Mặc dù Nghiên Ca không đồng ý với sự sắp xếp của ông cụ Lục, nhưng cô lại không có lý do gì để từ chối. Thậm chí, cô còn không biết khi đến thành phố B, tất cả những chuyện tiếp theo sẽ được sắp xếp thể nào! Công việc, cuộc sống, vẫn vân… Nghiên Ca thờ dài một tiếng, theo Lục Thiếu Nhiên ra khỏi khoang máy bay, lần này không có xe của quân đội đến đón nữa. Hai người sóng vai đi qua lồi VIP, ngoài cửa sân bay đã sớm có người đứng chờ sẵn ở lối ra. “Cậu Lục, cậu đến rồi!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]