Chap 96 Hại Thiên Thu theo bản đồ do A Tuyền để lại, tiếp tục lần mò tới nơi của giao nhân. Trong khi đó, Hàn Tuyết Âm cũng vội vã ra khỏi Kiếm Thành. Suốt đường đi, Hàn Tuyết Âm còn không ngừng nghe lời nhục mạ Hại Thiên Thu từ miệng các tu sĩ trong thành. Còn có một tên quá đáng hơn, trực tiếp buông lời dâʍ ɖu͙ƈ ô uế. Hàn Tuyết Âm vừa nghe thấy, liền lẳng lặng phóng một thanh băng kiếm về phía hắn. Băng kiếm lại tản thành mấy trăm phi tiêu nhỏ, đem quần áo của kẻ đó cắt thành trăm mảnh, lõα ɭồ giữa phố. Hàn Tuyết Âm nhìn kẻ đó đỏ mặt tía tai, chạy như ma đuổi giữa phố xá, lúc này mới thoáng hả giận. Nàng cũng không dừng lại lâu lắm, rất nhanh liền tiếp tục lên đường. Ra tới ngoài thành, Hàn Tuyết Âm lại không ngờ gặp được một người. Dương Thời Minh đứng dựa vào thân cây, ý cười ngâm ngâm nhìn nàng: "A Âm đang vội đi đâu? Không ngại mang ta theo cùng đi luôn một thể." Hàn Tuyết Âm nhìn hắn, thoáng thở dài nói: "Huynh rõ ràng biết ta muốn đi đâu." Dương Thời Minh nghe trong giọng nói của nàng có chút miễn cưỡng, cũng rõ ràng sự xuất hiện của hắn khiến nàng có chút hiểu lầm. Hắn vội vàng giải thích: "Ta chỉ lo lắng cho muội nên mới theo tới thôi. Cũng không có ý muốn cảng muội. Mà cho dù có cản, muội sẽ nghe sao?" Hàn Tuyết Âm nhìn hắn thật lâu, nói: “Ta ổn, huynh có thể trở về được rồi.” Dương Thời Minh thấy nàng thái độ lạnh băng, cũng không như bọn Thuấn Giai nhục chí im miệng. Mà ngược lại, hắn càng thêm cảm thấy lo lắng nói: “Ta thật sự không hề có địch ý. Chúng ta dù gì cũng là thanh mai trúc mã. Ta coi muội như thân muội muội, giờ may mắn gặp lại ta cũng không thể nhìn muội hướng chỗ nguy hiểm đi. Có đi thì đi cùng, còn không hôm nay ta cũng nhất quyết cảng muội lại!” Hàn Tuyết Âm thấy hắn thái độ kiên quyết, quả thật có chút hết cách. Đánh lên thì hai người tu vi ngang nhau, khó phân thắng bại. Chưa kể phí thời giờ tìm kiếm Hại Thiên Thu. Cân nhắc qua lại, cuối cùng Hàn Tuyết Âm không nói một lời, trực tiếp phi thân đi. Dương Thời Minh thấy thái độ nàng như vậy, cũng rõ ràng nàng coi như thỏa hiệp với. Vậy nên hắn cũng lập tức im lặng theo sau, miệng không dám nói một câu. ---------------------- “Ta nói...” Hại Thiên Thu một bên phủi phủi giọt nước trên vạt áo, một bên nói: “Ngươi thật sự mò được đường sao?” “Aaaaaa!” Cố Hàm ở phía trước cầm bản đồ, vò đầu bứt tóc, bộ dáng không khác gì người điên. A Tuyền biến mất, để lại một tấm bản đồ trên nền đất. Hại Thiên Thu nhìn một hồi, cuối cùng trực tiếp gọi Cố Hàm ra xem. Nàng suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn đem bản đồ vẽ lại trên giấy, sau đó bắt đầu phân tích dẫn đường. Tưởng chừng chỉ là một nhiệm vụ tìm đường nhỏ nhoi. Cuối cùng các nàng đã đi vòng vòng hơn nửa ngày. Đối với một quỷ tướng đầy kinh nghiệm tình báo xa trường như Cố Hàm, chính là một sự sỉ nhục vô cùng tận! Vương Duật vừa che dù cho Hại Thiên Thu, vừa nói: “Vương, hay là chúng ta đổi quỷ tướng khác đi. Loại quỷ tướng mò không được đường, ta thấy chúng ta nên tiễn đi siêu thoát sớm.” “Ngươi câm miệng!” Cố Hàm chỉ tay hướng Vương Duật: “Người đừng ở đó mà nói ta. Có ngon thì lại đây tìm đường đi!” “Hừ.” Vương Duật hừ một tiếng đầy khinh thường, nói: “Chỉ có một tấm bản đồ cũng xử lý không xong.” Cố Hàm đi tới, quăng tấm bản đồ cho hắn, xong tiếp tục cầm dù che cho Hại Thiên Thu: “Để ta chóng mắt lên xem ngươi khoác lóa được bao lâu?” Hai canh giờ sau.... Bốn tên quỷ linh khiêng kiệu trên vai, lẹt đẹt theo sau Vương Duật. Hại Thiên Thu ngồi trên kiệu trú mưa, nhàn nhã ăn bánh uống trà: “Vương Duật, chúng ta đã vòng qua chỗ này lần thứ năm rồi.” Vương Duật lật qua lật lại tấm bản đồ, đầu toàn dấu chấm hỏi to đùng. Cố Hàm nhìn hắn, cười mỉa một cái: “Há! Ta biết mà, ngươi có ngon thì dẫn tiếp nữa đi.” Vương Duật vội chạy đến chỗ Hại Thiên Thu nói: “Vương à, bản đồ này chắc chắn có chỗ quỷ dị. Cũng không phải lỗi tại bọn ta không chăm chỉ!” Hại Thiên Thu cầm vỏ hạt dưa ném vào hắn, nào ngờ vỏ lại trực tiếp xuyên thẳng qua người Vương Duật. Hại Thiên Thu lại cầm thêm mấy cái nữa ném qua. Kết quả vẫn y như cũ, đều xuyên qua mà rơi xuống đất. Ý đồ xấu không thực hiện được, ngược lại lại bị nghẹn một ngụm. Hại Thiên Thu đen mặt, phủi tay quắt quắt: “Đưa qua đây. Cái gì cũng phải đợi ta làm, không biết nuôi quỷ tướng các ngươi hao tài tốn của làm gì nữa.” -------------- Từ xưa tới nay, không thiếu chuyện các loại chuyện quỷ dạ hành, quỷ hành quân… Đủ thứ loại hình dạng, khiến cho người thấy cũng phải sởn tóc gáy. Dương Thời Minh cũng không ngoại lệ. Hắn sống tới hơn bảy nhởi tuổi rồi, cũng mới lần đầu tận mắt thấy quỷ dạ hành. Trong cơn mưa đêm, sấm chớp xé ngang trời. Giữa rừng núi cheo leo, cây cối rậm rạp, có một cỗ kiệu du tẩu trong rừng. Kiệu gỗ thoạt nhìn đơn giản, nhưng người tinh mắt sẽ nhận ra loại kiệu này giá thành không rẻ. Kiệu gỗ chắc chắn, xung quanh buông màn che, nhìn không thấy rõ người bên trong. Khiêng kiệu là bốn con quỷ hồn, mặt mũi hung dữ, ranh năng vương dài ra khỏi khớp hàm. Tuy nhìn hung tợn, nhưng bọn chúng bước đi vô cùng có nề nếp. Không nhanh không chậm, ổn định cực kỳ. Đêm hôm tâm tối, không thể thấy rõ. Chỉ thấy phía trước bóng mờ lấp ló, xung quanh còn có ma trơi vờn quanh. Hàn Tuyết Âm một phen túm Dương Thời Minh, núp vào một bụi cây. Hai người hai tay cầm hai cành cây, ló đầu nhìn phía trước. Dương Thời Minh cảm thán một tiếng: "Không biết là u hồn sư nào đi ngang qua, hay là loại quỷ quái phương nào. Nhìn qua thật lợi hại." Hàn Tuyết Âm gật gật đầu, nói: "Ta không nhìn thấu được người trong kiệu, có thể hắn mạnh hơn chúng ta rất nhiều." "Tiếp tục ngồi đây cũng không phải cách tốt. Chúng ta cần phải đi tìm Hại Thiên Thu.” Hàn Tuyết Âm vừa nói vừa quan sát cỗ kiệu đằng trước. “Bọn họ đang đi qua đây.” Dương Thời Minh hô lên một tiếng, hai người lập tức rụt đầu xuống. Đoàn quỷ đi tới một nữa, không biết vì lý do gì, lại chuyển hướng đi. Dương Thời Minh cùng Hàn Tuyết Âm thấy thế, thở dài nhẹ nhõm, lại ngẩng đầu lên. Vừa ngẩng đầu không bao lâu, bên kia lại chuyển hướng hai người bọn họ. Hàn Tuyết Âm nhấn đầu Dương Thời Minh xuống, tiếp tục núp. Bên kia lại chuyển hướng, bên này lại ló đầu ra. Bên kia lại đổi lại hướng cũ, bên này lại đem đầu cúi xuống. Đổi hướng, ngẩng đầu, đổi hướng, rụt đầu. Ngẩng đầu, rụt đầu, ngẩng đầu, rụt đầu… “Tổ sư cha nhà mi! Đổi hướng quài không mệt hả?!” Giáo dưỡng tốt như Dương Thời Minh, cũng nhịn không nổi mà chửi. Đây là rõ ràng đùa bỡn bọn hắn! Rõ ràng là cố tình! Hàn Tuyết Âm cũng thật là mệt tâm. Muốn đi không được, muốn đánh cũng không xong. Hay là… nàng quay sang hướng DƯơng Thời Minh: “Có khi hắn đã phát hiện chúng ta, cố tình đùa giỡn?” Dương Thời Minh gương mặt ám trầm: “Cũng có khả năng. Bọn chúng chuẩn bị tới!” Đoàn quỷ lần này thật sự hướng về hai người Hàn Tuyết Âm đi tới. Hàn Tuyết Âm triệu ra Băng Sương Kiếm, tay phải siết chặt chuôi kiếm, tùy thời đều có thể rút ra. Dương Thời Minh cũng đồng dạng, thần kinh căng chặt. Hai người cứ như vậy lẳng lặng núp trong bụi cỏ, nhìn đoàn quỷ từng bước từng bước tới gần. Một giọt mồ hôi nhỏ xuống, chính lúc này, Dương Thời Minh rút kiếm: “Xem đây aaaaaa!” Hại Thiên Thu: “Aaaaaa!” Cố Hàm: “Húuuuu!” Vương Duật: “Chòi máaaaaa!” Hàn Tuyết Âm: “... Các ngươi im miệng hết được chưa?” Sau một hồi, Hại Thiên Thu vuốt vuốt tấm bản đồ bị nàng vo tròn nhăn nhúm trong lúc giật mình, trợn tròn mắt nhìn người tới: “Ngươi la cái gì? Chưa thấy người đi trong đêm sao mà la?” Dương Thời Minh thu kiếm, nói: “Thật có lỗi, là bọn ta không nhận ra cô nương. Bọn ta nhìn đám quỷ này, cứ tưởng là một u hồn sư cấp cao nào đó đi qua đây.” Hại Thiên Thu phẩy phẩy tay, đặt bản đồ sang một bên. Lại chống cằm nhìn tới Hàn Tuyết Âm đứng trong cơn mưa, nàng nhăn mày nói: “Các ngươi tới đây làm gì?” Dương Thời Minh theo ánh măt của nàng nhìn Hàn Tuyết Âm một chút. Thấy nàng không có ý lên tiếng, hắn mới nói: “A Âm lo lắng cho cô nương, muốn đi tìm cô nương. Ta sợ nàng xảy ra chuyện, nên mới mặt dày đi theo.” A Âm, gọi nhau cũng thân mật ghê. Hại Thiên Thu quay mặt sang một bên, không nhìn tới Hàn Tuyết Âm nữa. Nàng lẳng lặng phồng má, ngữ khí lành lạnh: “Mới có mấy ngày đã chạy ra ngoài. Ngươi coi như cũng không sợ ta lại bẻ gãy tay ngươi.” Hàn Tuyết Âm lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt vô tình toát ra chút trìu mến: “Ngươi sẽ không.” Hại Thiên Thu xoay người đổi chỗ dựa, nhìn thân hình đơn bạc trước mắt. Kỳ thật, nàng vẻ ngoài như thường, nhưng hình ảnh hôm đó đã vốn khắc sâu vào tâm trí Hại Thiên Thu. Nói cách khác, Hại Thiên Thu cảm thấy có chút không dám gặp mặt Hàn Tuyết Âm cùng đám Thuấn Giai. Nói nàng ân hận cũng đúng, mà nhiều hơn là sợ. Hại Thiên Thu sợ nếu có lúc nàng trở thành đọa nhân giống những bất tử nhân trước, mà không phải là do A Tuyền nhập xác thì sẽ như thế nào? Tuy nàng biết rõ bất tử nhân không thể tự nhiên hóa điên hay thành đọa nhân được. Thì đối với người như nàng, hận thù ân oán quấn thân, không thể nói rõ được. Cũng không đợi nàng đáp lời, Hàn Tuyết Âm đã nói tiếp: “Nếu ngươi phát điên, ta sẽ gọi ngươi tỉnh. Nếu không có cách gọi ngươi tỉnh, ta sẽ tự tay gϊếŧ ngươi sau đó tuẫn táng.” Hàn Tuyết Âm vừa dứt lời, không khí càng thêm yên lặng. Nội tâm Cố Hàm nở đầy hoa: “A a a! Đây phải chăng là tình tiết cẩu huyết tương ái tương sát trong truyền thuyết hay không? Thật kíƈɦ ŧɦíƈɦ!” Hại Thiên Thu tất nhiên không biết rằng tướng quỷ nhà mình đang trộm liên tưởng một số tình tiết không lành mạnh. Nàng câu môi, xòe lòng bàn tay. Một nguồn linh lực vàng đậm từ tay nàng hiện ra, bay tới quấn quanh Hàn Tuyết Âm, đem Hàn Tuyết Âm bay bổng nhất tới cỗ kiệu. Lại vì Hàn Tuyết Âm làm một cái pháp quyết sấy khô quần áo, lúc này Hại Thiên Thu mới ung dung đi xuống. Nàng một bên dùng Hắc Diệm triệu hồi một con ngựa, một bên nói: “Ngươi ngồi trong đó đi.” Nói dứt câu, nàng liền phi thân lên ngựa. Cố Hàm cũng Vương Duật thấy nàng như vậy, cũng lục tục lên ngựa. Dương Thời Minh tất nhiên cũng được cấp một con. Nhìn hắc mã cao to, ngân giáp hùng dũng, hai mắt lóe ra hai ngọn lửa, phì phò giậm chân. Dương Thơi Minh quyết định vẫn là đi bô tốt hơn. Trên đường đi, Hại Thiên Thu đơn giản sơ lược lại từ lúc bị A Tuyền nhập hồn tới lúc hai nàng gặp nhau ở cánh rừng. Thậm chí còn không quên nói bóng nói gió Dương Thời Minh một trận. Hàn Tuyết Âm nghe nàng nói, lúc này mới nhận ra rằng nàng thật sự là ghen tuông nha. Bất quá Hàn Tuyết Âm chỉ để trong lòng trộm cười, cũng không nói ra miệng. Hại Thiên Thu đư bản đồ cho Hàn Tuyết Âm, nói: “Kỳ lạ ở chỗ, bọn ta đi loanh quanh nhiều giờ rồi vẫn không tìm thấy được nơi cần tới.” Hàn Tuyết Âm mở bản đồ ra, xem xem một chút: "Ngươi thật sự không tìm thấy được?" Hại Thiên Thu gật đầu chắc chắn: "Đúng vậy. Không chỉ ta mà cả Vương Duật cùng Cố Hàm cũng tìm không thấy." Hàn Tuyết Âm lại hỏi: "Bản đồ này là do ngươi vẽ?" Hại Thiên Thu cũng gật đầu: "Ừm, t vẽ theo bản đồ A Tuyền lưu lại trên nền đất." "Nàng viết chữ nhân tộc?" Hàn Tuyết Âm vẫn tiếp tục hỏi. "Tất nhiên rồi!" Hại Thiên Thu nói. Hàn Tuyết Âm nhìn nàng một chút, sau lại chỉ vào bản đồ: "Vậy sao trong đây ngươi lại ghi cổ tự?" Hiện trường im lặng. Hàn Tuyết Âm lại nói tiếp: "Cổ tự cùng chữ của nhân tộc đôi lúc có tương đồng, đôi lúc lại khác biệt. Chữ đồng âm cũng không thiếu, chỉ là nghĩa khác biệt." Hại Thiên Thu chỉ muốn tìm cái lỗ chui vào! Tất cả là tại thói quen! Là tại thói quen! Cố Hàm cùng Vương Duật nghe xong Hàn Tuyết Âm nói, lại nhìn chủ nhân nhà bọn họ, ánh mắt đầy khinh bỉ. Dương Thời Minh thì im lặng, không dám lên tiếng. Hại Thiên Thu cố nén nhục nhã, nói: "Chỉ là sai lầm nhỏ, sai lầm nhỏ. Vậy ngươi tìm được nơi cần tới chưa?" Hàn Tuyết Âm xem xét một chút nói: "Không phải chúng ta vừa đi ngang qua sao?" Nàng vừa dứt lời, mọi người lập tức quay đầu nhìn lại. Bên trái bọn họ bây giờ chính là một cái thác nước hùng vĩ. Cũng là tổ của giao nhân... -------------------- Tác giả: thật xin lỗi các đồng hố yêu quý nha. Như mọi người có biết thì do tui đang chạy đồ án cuối kỳ nên tốc độ ra chương bị chậm. Với lại nhóm làm đồ án của tui còn đang có vấn đề nữa. Nên có gì mọi người đợi lâu thì thông cảm cho tui nha :> mãi yêu mọi người chụt chụt
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]