Theo như lời bọn Thuấn Giai kể lại, Hại Thiên Thu đại khái có thể nắm được tình hình. Ngày đó khi cương thi vào thành, khắp nơi liền trở thành một mảnh hỗn loạn. Trương Tam Mao, trong tình thế cấp bách chỉ đành nhờ cậy, kêu gọi một số nhân sĩ trong thành cứu giúp. Nhưng đám cương thi dài ngoằn kia, trừ Hàn Tuyết Âm đã từng đụng độ, thì chưa có ai thấy qua. Vậy nên rất nhanh, thế trận liền nghiêng về đám cương thi này. Một số kẻ, thấy tình thế không ổn, lập tức bỏ chạy. Mà Hàn Tuyết Âm, vì đỡ một đòn cho Lâm Chí Hàn cũng trọng thương. Lại tiếp tục khổ chiến suốt ba ngày, lính trong thành chết như rơm như rạ. Xác người phơi thây đầy đường, còn có người dân vô tội bị thi biến. Cuối cùng, bọn họ chỉ đành lui về phủ huyện lệnh, cố thủ. Tại nơi này, mấy người tu vi khá liền hợp sức lại, tạo thành một cái kết giới. Kết giới này không chỉ ngăn cản người ngoài xâm nhập, mà còn giúp che giấu linh khí. Như vậy, bọn họ liền không sợ bị đám cương thi kia phát hiện. Trương Tam Mao nói: "Hiện giờ thành Sa Viên giống như một thành chết, nội bất xuất ngoại bất nhập. Bọn ta cũng đã nhiều lần thử thả diều hâu đưa tin, nhưng vừa thả ra liền bị đám cương thi kia xử lý." "Suốt nhiều ngày nay mọi người vẫn ở trong này." Phong Hào đẩy gọng kính, nói: "Lương thực dự trữ trong kho cũng sắp hết, đoán chừng không trụ quá ba ngày." Hại Thiên Thu trầm ngâm, nói: "Ở đây ngoài các ngươi là người có tu vi ra, còn ai nữa không?" Lâm Chí Hàn gật gật đầu, chỉ tay nói: "Còn có bên kia, Tô Ái cô nương, là một tán tu. Còn năm người bên kia là đệ tử Khung Sơn. Còn có Dương Thời Minh, là yêu tu. Cuối cùng là nhóm người của Lộc Hoài An, đến từ Lộc Biên thế gia. Về phía nha môn thì..." "Chỉ còn mình ta." Trương Tam Mao nói: "Toàn bộ huynh đệ đều đã tử trận." Hại Thiên Thu vỗ vai hắn, coi như an ủi một chút. Lại nhìn quanh sảnh đường, trừ những người mà Lâm Chí Hàn vừa nói, còn lại khoảng một trăm dân thường. Nếu chỉ có những người tu luyện thôi, muốn ra ngoài cũng không khó. Nhưng lại có thêm dân thường, thì lại là một chuyện khác. Không nói tới việc phải bảo vệ bọn họ, mà tốc độ di chuyển cũng chậm hơn. Chưa kể ra khỏi thành rồi, bọn họ phải đi đâu? Đến thành khác, khoảng cách cũng quá xa. Lương thực, phương tiện không có, sợ là cũng giống như đi vào chỗ chết. Mà đám thi quỷ kia, được thi mẫu hỗ trợ. Gϊếŧ hết con này, sẽ có con khác xuất hiện. Dù cho có gϊếŧ hết đám cương thi trong thành, cũng phải xử lý được đám thi mẫu ngoài thành. Trong nhất thời, Hại Thiên Thu tuổi đời sáu trăm năm cũng không thể nghĩ ra đối sách. Nàng chỉ đành, một người mày cau mặt có ngồi trên đất. Thuấn Giai lục lọi trữ vật giới một hồi, móc ra một cái hộp gỗ. Lại nhìn Hại Thiên Thu một chút, hắn liền xích lại gần nàng hỏi: "Tiền bối, tới đánh vài ván đi." Hại Thiên Thu đang đắm chìm trong mạch suy nghĩ, cũng không để ý tới bọn hắn. Thuấn Giai thấy nàng không lên tiếng, xem như là ngầm đồng ý. Hắn vội vẫy vẫy hai tên còn lại, nhanh chóng tới ngồi xuống. Không gian tĩnh lặng, ảm đạm chẳng bao lâu liền vang lên từng trận tiếng "xào xạc". Thuấn Giai bốc lên một quân bài, hô: "Tiểu tam hiên!" Phong Hào bốc lên một quân bài, mừng rỡ hô: "Tiểu tứ hỉ!" Lâm Chí Hàn cũng theo sau ngã bài: "Đại tứ hỉ! Ba mươi sáu phán!" Hại Thiên Thu cũng bốc lên một quân bài, nhìn nhìn rồi lại tức giận quăng xuống: "Khoan đã! Tình huống nước sôi lửa bỏng như thế này các ngươi còn có tâm trạng đánh mạt chược?!" Đúng vậy, trong không gian im ắng, chỉ có bốn người các nàng bên này là hăng hái đánh mạt chược. Thuấn Giai kéo lại Hại Thiên Thu, vuốt vuốt lưng nàng nói: "Tiền bối, nghĩ mãi cũng không ra cách, chi bằng thoải mái chơi vài ván bài. Ít ra ngày mai bị cương thi gặm, cũng còn lưu được chút ký ức vui vẻ." "Nói bậy nói bạ!" Hại Thiên Thu tức giận quát: "Các ngươi không muốn sống, ta không cản. Nhưng ở đây còn nhiều người muốn sống, bao gồm cả ta." Phong Hào trầm ngâm một chút, vỗ tay cái bét nói: "Tiền bối nói đúng, chúng ta không thể buông xuôi được." Hại Thiên Thu gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, tôn chỉ người tu đạo chính là tu tâm dưỡng tính, cứu độ thương sinh!" Ba tên kia thấy Hại Thiên Thu giơ cao nắm đấm, nhiệt huyết bừng bừng cũng phụ họa theo: "Đúng đúng đúng!" Hại Thiên Thu ra vẻ một bộ trưởng bối gương mẫu, nói: "Nay thấy người gặp nạn, chúng ta hoàn toàn không thể bo bo giữ mình. Mà phải biết xả thân vì đại nghĩa, cùng nhau tìm cách ra khỏi đây!" "Nói rất hay, nhưng thoát ra bằng cách nào?" Một giọng nói trong trẻo bỗng dưng vang lên phía sau Hại Thiên Thu. Nhiệt huyết đang cháy bỏng, trong nháy mắt liền bị dập tắt không còn một miếng. Hại Thiên Thu trề môi, nói: "Tạm thời nghĩ không ra." Mà ba tên kia, trong nháy mắt liền như đàn gà con ríu rít: "Đại sư tỷ!" Hàn Tuyết Âm một tay ôm hông, một tay vén ra tấm vải phủ: "Đánh mạt chược, vi phạm quy tắc tông môn, bạc xung công quỹ." Đàn gà con vừa ríu rít, nghe xong ngay lập tức ỉu xìu như gà nhúng nước. Từng tên từng tên tâm đau như cắt, tự giác đưa ngân phiếu vào tay Hàn Tuyết Âm. Hàn Tuyết Âm cầm xấp ngân phiếu trong tay, đếm đếm. Sau đó nàng vô cùng hài lòng thu vào trong trữ vật giới. Lại nhìn tới Hại Thiên Thu đang đứng một bên, nàng liền nói: "Tiền bối, lâu ngày không gặp." Hại Thiên Thu gật đầu, nói: "Không cần câu nệ, vết thương sao rồi?" "Đã không còn đáng ngại." Hàn Tuyết Âm nói: "Nhờ tiền bối ra tay, cứu lại được một mạng." Dừng một chút, nàng lại nói: "Đám cương thi bên ngoài người đã nhìn qua?" "Nếu biết ơn ta, thì gọi tên của ta." Hại Thiên Thu chắp hai tay sau lưng, cười tủm tỉm tới gần Hàn Tuyết Âm nói: "Tự nhiên là có thấy bọn chúng. Đều cùng một dạng với thứ chúng ta gặp ở Mộc Thiên Sơn." “Nếu như vậy, rất có khả năng đây là do người gây nên?” Hàn Tuyết Âm hỏi. “Rất có khả năng.” Hại Thiên Thu gật đầu, lại lấy tay xoa cái cằm bóng loáng của bản thân nói: “Trước có phải do người làm hay không để sau. Nơi này cũng không thể ở lâu, trước phải tìm cách đưa người dân ra khỏi đây trước đã.” Quay trở lại vấn đề này, cả hai liền rơi vào trầm mặt. Hại Thiên Thu ngó đông ngó tây một hồi, nói: “Hay là đào hầm dẫn ra ngoài?” Hàn Tuyết Âm mắt hạnh cao thấp đánh giá Hại Thiên Thu một cái, nhàn nhạt nói: “Vậy chừng nào có thể đào xong?” Hại Thiên Thu khẽ chột dạ, ỉu xìu nói: “Nhanh nhất cũng phải hơn mười ngày. Đây là dưới điều kiện ta triệu gọi Hắc Diệm Quân.” Hàn Tuyết Âm bộ dạng như trưởng bối nhìn hài tử, gật đầu: “Trước mặt nhiều người như vậy triệu gọi Hắc Diệm Quân được sao?” Hại Thiên Thu lại tiếp tục bĩu môi, nói: “Không thể. Trừ khi ta muốn nói cho cả giới tu tiên ta đang ở thành Sa Viên.” Hàn Tuyết Âm nhìn nàng, hài lòng gật đầu một cái nói: “Vậy nên vẫn suy nghĩ cách khác đi.” “Hay là đem từng người ngự kiếm đi ra?” Hại Thiên Thu ánh mắt lấp lánh, nhìn Hàn Tuyết Âm. Hàn Tuyết Âm vẫn như cũ đạm nhạt nhìn nàng, chỉ là trong mắt có thêm một chút tia khinh thường. Không chỉ riêng nàng, mà ba tên gà con kia cũng đồng dạng khinh bỉ nhìn Hại Thiên Thu. Hàn Tuyết Âm nói: “Linh lực người đủ để ngự kiếm, đưa hơn một trăm người ra ngoài?” Hại Thiên Thu kỳ này là thật sự bất mãn. Nàng giận dỗi phất tay một cái, ngồi bẹp lại trên nền đất: “Cách này không được, cách kia cũng không được. Các ngươi chỉ giỏi ăn hiếp ta!” Trương Tam Mao từ nãy tới giờ là ở gần bọn họ nhất, thấy vậy chỉ đành lên tiếng: “Cách ngươi đưa ra quả thật là không có cách nào dùng được cả. Làm sao bảo bọn hắn bắt nạt ngươi được.” Hại Thiên Thu thở dài một tiếng, nói: “Trương bộ đầu, ngươi cũng thấy đấy, hiện giờ không còn cách nào nữa. Nếu chỉ là mấy người có tu vi thôi, một đường xông ra cũng phải tốn sức chém gϊếŧ một hồi. Đằng này...” Nói tới đây, nàng bỗng dưng im bặt, mắt nhìn chằm chằm Trương Tam Mao. Trương Tam Mao bị nàng nhìn, có chút không được tự nhiên. Hắn hắng giọng một tiếng, nói: “Sao vậy? Có vấn đề gì...” Hại Thiên Thu không đợi Trương Tam Mao nói xong đã xông tới gần hắn. Nàng mắt chớp cũng không chớp, nhìn chằm chằm vào hắn. Rồi bỗng nhiên Hại Thiên Thu liền một phát, nắm lấy cổ áo của Trương Tam Mao. Trương Tam Mao bị hành động đột ngột của nàng dọa không nhẹ. Mà mấy người Hàn Tuyết Âm thì cũng không hiểu ra sao, khó hiểu nhìn Hại Thiên Thu. Trương Tam Mao ho nhẹ một tiếng, mặt ửng đỏ: “Này này này, nam tử với nam tử, thụ thụ bất thân. Ta cũng không có sở thích đoạn tụ, ngươi… ngươi nên kiềm chế du͙ƈ vọиɠ nha.” Hại Thiên Thu nào có quan tâm tới phản ứng của Trương Tam Mao, một hơi quăng hắn sang một bên, ngồi xổm xuống nhìn nền đất. Nàng lấy tay phủi phủi bụi đất bên dưới, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Trương Tam Mao hoàn hồn, nhìn theo nàng, nói: “Có chuyện gì vậy?” “Lang Nha tộc...” Hại Thiên Thu cau mày, lẩm bẩm. Hàn Tuyết Âm nhìn sắc mặt của nàng, lòng thầm nhủ có chuyện không ổn. Nàng tiến tới cạnh Hại Thiên Thu, hỏi: “Tiền bối biết người của Lang Nha tộc?” Hại Thiên Thu lắc đầu, lại lấy từ trong trữ vật giới ra một tấm da đã cũ nát. Đây chính là tấm da mà ngày đó nàng tìm thấy ở Khởi Đan cung. Đem tấm da đưa cho Hàn Tuyết Âm, Hại Thiên Thu nói: “Mấy ngày trước ta đi đến một mật đạo, liền phát hiện thứ này.” Hàn Tuyết Âm tiếp nhận đồ vật, chỉ thấy bên trên tấm da có một huy hiệu hình sói. Sói to tứ chi như kỳ lân, ranh nanh dài nhọn, vô cùng uy mãnh đạp trên núi đồi. Hàn Tuyết Âm cũng đem tấm da so với ký hiệu trên nền đất, quả thật giống y như đúc. Hại Thiên Thu nghiêm túc nhìn Trương Tam Mao, nói: “Trương bộ đầu, xin hỏi ngươi là ký hiệu này từ đâu mà có? Tại sao lại xuất hiện ở trong huyện nha?” Kỳ thật vết tích này không cũng không còn mới mẻ, thậm chí đã có chút phai mờ. Nếu không phải Hại Thiên Thu tinh mắt, khẳng định cũng không thể để ý tới nó. Chưa kể thứ này còn bị bụi đất che lấp, rất khó nhận ra. “Từ từ từ từ.” Trương Tam Mao trước thái độ xoay chuyển nhanh như gió của Hại Thiên Thu, có chút không kịp thích ứng. Hắn cau mày một chút, nói: “Ký hiệu gì, để ta xem một chút.” Nói tới đây, hắn liền tới gần, nheo nheo mắt xem xét. Theo thời gian, chỉ thấy mặt Trương Tam Mao càng ngày càng trầm. Cuối cùng hắn như cắn răng nói ra: “Mục đích của các ngươi là gì? Lang Nha tộc với các ngươi có quan hệ gì?!” Đám người Hại Thiên Thu xem phản ứng của Trương Tam Mao, trong nhất thời có chút ngốc lăng. Hại Thiên Thu lấy lại một tia bình tĩnh, nghiêm túc nói: “Không biết Trương bộ đầu biết gì về ký hiệu này?” Lần này Trương Tam Mao cũng không có cho các nàng chút sắc mặt tốt nào. Trong ánh mắt của hắn hầu như có thể thấy đầy sự căm phẫn, hướng về Hại Thiên Thu cười lạnh: “Biết? Coi như ta biết rất nhiều, thì tại sao phải nói cho các ngươi? Mà ngươi vẫn chưa trả lời ta, các ngươi với Lang Nha tộc là quan hệ như thế nào?” Hại Thiên Thu cau mày suy nghĩ một chút, cũng không thể nói nàng lấy được tấm da này từ Khởi Đan cung. Hiện giờ Trương Tam Mao giống như đối với các nàng không có chút thiện chí như lúc đầu. Nếu nói ra chuyện này, chỉ sợ lại càng khiến cho hắn thêm nghi ngờ mà thôi. Trương Tam Mao thấy Hại Thiên Thu vẫn chần chừ không nói, hừ lạnh: “Sao? Không dám nói ra?” Hại Thiên Thu vội lắc đầu, nói: “Trương bộ đầu, ngươi nghe ta nói một chút. Tấm da này là ta vô tình nhặt được. Nhưng mà nó có can hệ rất lớn với tính mạng cả hàng vạn bách tín trong tương lai.” Nói rồi nàng liền hướng hắn ôm quyền: “Vẫn mong Trương bộ đầu có thể tin tưởng ta mà chỉ điểm một hai.” Từ trong đám người vẫn yên lặng lắng nghe nãy giờ, Lộc Hoài An dẫn đầu bước ra nói: “Người trong thành Sa Viên đều biết Lang Nha tộc là điều không thể tùy tiện bàn tán.” Nói đoạn hắn liền rút kiếm ra chỉ về phía Hại Thiên Thu: “Một đám người các ngươi không biết từ đâu tới đem ra mảnh da này. Lại nói ngươi một người không tu vi liền có thể ung dung tránh né bọn cương thi đi vào. Ai chắc chắn rằng ngươi không phải kẻ gây ra chuyện này?” Lời nói của hắn vừa vang lên, thu hút không ít những ánh mắt khác đổ lại. Quả thật như vậy, Hại Thiên Thu một người không có tu vi, lại ung dung vào được trong này. Há không khiến cho người khác nghi ngờ sao? Đối mặt với những ánh nhìn nghi kỵ, bọn Thuấn Giai cũng bất giác trở nên căng thẳng, vội vàng chắn trước Hại Thiên Thu cùng Hàn Tuyết Âm. Hại Thiên Thu không mảy may để ý tới Lộc Hoài An một thân tử y, ánh mắt trước sau vẫn duy trì trên người Trương Tam Mao. Nàng vẻ mặt cương quyết nói: “Ta có thể ung dung vượt qua đám cương thi tất có cách. Chỉ là hiện giờ không tiện nói ra, mong các vị lượng thứ.” Trương Tam Mao tất nhiên vẫn không có vẻ gì là tin lời nàng nói. Đúng như Lộc Hoài An nói, Lang Nha tộc từ lâu đã trở thành vấn đề kiêng kị tại thành Sa Viên. Nay từ trên trời rơi xuống một kẻ nhắc tới chuyện này, há không khiến hắn cảm thấy nghi ngờ? Suy nghĩ một chút, Trương Tam Mao liền nói: “Muốn ta tin ngươi, vậy trước hết thử gỡ bỏ phong ấn xem. Nói một kẻ như ngươi không có tu vi, có quỷ mới tin.” “Này...” Hại Thiên Thu cau mày, yêu cầu này cũng quá khó đi. Bảo nàng bỏ đi phong ấn, cũng có nghĩa đem việc nàng là bất tử nhân nói ra không phải sao? Hàn Tuyết Âm khẽ kéo vạt áo Hại Thiên Thu, lắc đầu. Hiện giờ không phải lúc để Hại Thiên Thu lộ diện. Tuy biết chắc nơi này cũng không ai có thể đánh lại nàng ấy, nàng ấy cũng chắc chắn không hại ai. Nhưng mà sau khi thoát khỏi rồi thì sao? Đây chẳng phải là chiêu cái cho toàn thiên hạ rằng Hại Thiên Thu đã trở lại, và đang ở gần thành Sa Viên. Thử nghĩ xem, hiện giờ khắp nơi đang sục sôi truy tìm bất tử nhân. Hại Thiên Thu vừa hiển lộ chân thân, chỉ sợ không thoát khỏi cảnh bị vây công. Tới lúc đó mọi chuyện còn rắc rối hơn nữa, chưa kể là có thể kinh động tới những cao nhân trong khắp lãnh địa nhân tộc. Hại Thiên Thu tất nhiên hiểu được suy nghĩ của Hàn Tuyết Âm. Nàng gật gật đầu với nàng ấy, nhưng trong lòng vẫn vô cùng rối rắm. Bởi vì việc này đối với Hại Thiên Thu, vô cùng quan trọng. ---------- Tác giả: tui lo coi phim, xém xíu quên đăng chương (´ ∀ ' *)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]