Chương trước
Chương sau
Năm thiết trụ cao chục thước, bán kính cũng hơn năm trượng thay phiên nhau cắm xung quanh hồ Tam Ngã. Mỗi cột đều nối với nhau bằng xích sắt thô to. Trận thế hoành tráng theo tiếng hô của hai nữ tử trên không mà bắt đầu triển lộ công dụng.
Oán niệm dày đặc bị năm thiết trụ kia hấp thu, giam lại bên trong hồ. Mà hắc xà kia thì bị nguồn linh lực khổng lồ một kích hóa thành tro bụi.
Tuy hắc xà đã tan biến, nhưng cũng không có nghĩa là oán niệm cũng hoàn toàn tan biến. Hại Thiên Thu cùng Tư Đồ Nghệ Mưu vì tránh cho hậu hoạn về sau, lại tiếp tục dồn lực, gia cố thêm cho trận pháp.
Bên hồ Tam Ngã một mảnh linh quang sáng chói hoa lệ, bên Mộng Xuyên thành lại là một mảnh rối tinh rối mù. Đê bị vỡ, nước lũ tràn vào thành khiến cho nhà cửa thiệt hại nặng nề. Giữa tiếng mưa như xối nước, chính là tiếng kêu khóc ngập trời.
Nữ đồng áo đen cùng áo hồng theo sau Tư Đồ Nghệ Mưu lúc nãy, thấy hắc xà đã tan biến cũng thở phào một cái. Cả hai người nhìn dòng nước lũ đang chảy tới, ăn ý tạo một tường chắn ngăn lại dòng nước.
Đúng lúc này từ phương xa có một đoàn người đang phi kiếm, số lượng cũng phải hơn một vạn, ồ ạt bay tới. Một tên lính thủ thành vừa thấy cờ hiệu tung bay trên nền trời, mặt nhất thời mừng rỡ: "Là quân chi viện! Chúng ta được cứu rồi!"
An Mặc Nhiên dẫn đầu đoàn binh, dầm mưa bay nhanh về địa phận Mộng Xuyên. Nàng nhìn tình cảnh bên dưới, không nói hai lời trực tiếp hạ lệnh: "Quân tiên phong nhanh chóng cứu người, số còn lại theo ta ngăn nước lũ."
Nữ đồng áo hồng cũng nhìn thấy binh lính tới, quay người nói với nữ đồng bên cạnh: "Tuệ Lan cô nương, bọn người bên kinh thành tới rồi."
Tuệ Lan nhìn một vạn binh lính tinh nhuệ, quay đầu lại nói: "Ở đây giao cho bọn họ là được rồi, chúng ta mau đi kiếm chủ nhân thôi Diệp tỷ."
Tư Đồ Diệp gật đầu một cái, cùng với Tuệ Lan bay đi. Các nàng vừa bay đi, An Mặc Nhiên cũng đã dẫn người tới. Nàng ta ra lệnh cho hơn một trăm binh lính, dùng hết sức đem nước lũ ngăn lại, bảo vệ tòa thành phía sau một cách hoàn mĩ.
Còn bên phía hồ Tam Ngã, linh quang sáng chói dần dần tản bớt. Mưa phùn bão tố cũng giảm dần, chỉ còn lại bầu trời âm u cùng vài tia nắng đang xuyên qua làn mây mù. Hại Thiên Thu thu tay, thở ra một hơi, nhìn hừng đông đang dần ló dạng. Một hồi sóng gió cuối cùng cũng qua đi.
Tư Đồ Nghệ Mưu cũng là muốn mệt tim. Quả là lâu ngày không có đánh lớn, thân già của nàng thật chịu không nổi kinh hách này. Đôi con ngươi hẹp dài khẽ liếc xuống mắt hồ bên dưới, cuối cùng nàng cười nói: "Ta thật không tin chỉ một là cô nương bình thường, lại có thể gây họa lớn như vậy."
Hại Thiên Thu âm trầm nói: "Một mình nàng ta quả thật là không thể. Nhưng nếu có người chỉ điểm thì chắc chắn có thể."
"Vậy ngươi tra ra là ai chưa?" Tư Đồ Nghệ Mưu vừa phủi phủi vạt áo vừa nói.
Hại Thiên Thu bĩu môi: "Còn chưa có tra ra. Ta vốn đến là vì muốn vào Trân Kỳ Đấu Giá, làm gì nghĩ tới chuyện này lại đi xa như vậy. Mà nói đi cũng phải nói lại, tại sao Tư Đồ tiên tôn giờ lại thành Hồ tú bà rồi?"
Lòng Tư Đồ Nghệ Mưu bỗng dưng nhột một cái, nàng cố nặng ra một nụ cười cứng ngắc đáp: "Chuyện dài lắm, có thời gian chúng ta lại nói sau. Giờ đi tìm đám nhóc kia trước đã. À đừng quên, chuyện lần này ngươi thiếu nợ ta, nhất định phải trả." Nói rồi nàng liền quay đầu đi trước, bỏ lại Hại Thiên Thu con mắt ngấn nước ở phía sau.
"Tư Đồ tiên tôn~" Hại cún con mang theo đôi mắt ngập nước vội vã đuổi theo sau: "Tư Đồ đại nhân ~ Đừng như vậy mà, ta thật sự là hết tiền rồi!"
Đám người Thuấn Giai kỳ thật cũng không đi xa lắm. Bọn hắn đáp xuống một ngọn đồi gần đó. Nơi này địa thế vừa cao, lại có tán cây che phủ, trong điều kiện mưa gió thì quả là một nơi tạm trú lý tưởng.
Lâm Chí Hàn vô cùng đảm đang, trước phủi sạch bụi cỏ trên mặt, sau lại lấy ra một tấm thảm sạch trải lên. Thấy tương đối sạch sẽ rồi, hắn mới lấy ra thảm lông gối bông xếp lên.
Phong Hào thì cũng tính là thành thục, tay phóng vèo vèo mấy cái, một tấm bạt che mưa liền được treo giữa bốn thân cây. Tiếp theo lại lấy ra thêm bàn trà cùng bếp than, một bên vừa nhóm lửa pha trà, một bên vừa xếp điểm tâm ra dĩa.
Thuấn Giai thấy hai tên kia sắp xếp hoàn hảo rồi, lúc này mới đem đại sư tỷ nhà bọn hắn đặt vào đống thảm lông ấm áp. Thậm chí hắn còn tự thân đun nước, nhúng khăn ấm, hai tay đưa cho nàng: "Đại sư tỷ, trước lau mặt đi."
Trương Vô Minh bị tùy tiện vứt một bên, nhìn ba người kia mà đầu cũng muốn choáng váng theo. Đây là cái thể loại gì vậy? Các ngươi đi núp hay là đi dã ngoại?
Hàn Tuyết Âm thì hết sức để nói rồi, đành cứ mặc cho bọn hắn muốn làm gì thì làm. Nàng tiếp nhận khăn từ tay Thuấn Giai, khẽ ừ một tiếng rồi lau mặt.
Hại Thiên Thu cùng Tư Đồ Nghệ Mưu rất nhanh liền tìm ra chỗ của bọn họ, vừa đáp xuống liền thấy cảnh tượng không nói nên lời kia.
Tư Đồ Nghệ Mưu nhìn lều bạt thảm lông, thêm mùi trà thoang thoảng trong cơn mưa. Nàng cũng nhịn không được mà bật ngón cái ba tên kia: "Phục vụ chu đáo, bái phục."
Hại Thiên Thu một đường lo lắng, tim cũng muốn nhảy lên tới cổ họng. Mà người nàng nghĩ đang phải chật vật đau đớn, thì lại ở đây hưởng thụ đãi ngộ như này. Nàng chỉ vào ba tên nịnh hót kia, nói không nên lời: "Các ngươi... các ngươi đây là làm gì?"
"Tiền bối trở lại rồi." Thuấn Giai thấy người tới là Hại Thiên Thu, lập tức mừng rỡ hô: "Tiền bối mau qua xem đại sư tỷ đi, thương tích của nàng không nhẹ."
"Xem cái đầu ngươi!" Hại Thiên Thu trực tiếp nổi giận: "Ta cũng là người bị thương mà."
Lâm Chí Hàn thấy nàng nổi nóng, vội nói: "Tiền bối bị thương hay không không quan trọng. Quan trọng là đại sư tỷ bị thương thật nhiều."
Phong Hào đang hăng hái quạt bếp than, nghe vậy cũng vội gật đầu như búa bổ: "Trong sơn môn người quan trọng nhất là chưởng môn sư thúc, người quan trọng thứ hai là đại sư tỷ. Nếu đại sư tỷ có mệnh hệ gì, thật sự là đại họa đó tiền bối."
Hại Thiên Thu giận tới mức thở không ra hơi: "Sao các ngươi không đội nàng lên đầu mà sống luôn đi."
"Đội rồi đó." Ba tiếng nói non nớt đồng thanh vang lên: "Mà cảm thấy chưa đủ, nên phải cố gắng làm tốt hơn."
Hại Thiên Thu chính thức bất lực, tay phải che mắt, ngửa đầu lên trời: "Sư môn bất hạnh! Rõ ràng là sư môn bất hạnh!"
Tuy tính khí giận dỗi là vậy, nhưng Hại Thiên Thu đau lòng Hàn Tuyết Âm vẫn là phần nhiều. Nàng đơn giản tìm một góc tương đối sạch ngồi xuống, để cho Bạch Li đi qua xem cho Hàn Tuyết Âm.
Tư Đồ Nghệ Mưu vì để đảm bảo bí mật cho Hại Thiên Thu, trực tiếp đánh ngất Trương Vô Minh. Sau nàng lại thi phép, đem đoạn ký ức về Hại Thiên Thu và nàng xóa khỏi đầu hắn. Lúc này nàng ta mới yên tâm, đi tìm một cành cây ngồi dưỡng thần.
Đám Thuấn Giai cũng là mệt lả cả người. Không ai nói thêm tiếng nào, đều tự tìm chỗ nằm xuống.
Bạch Li cẩn thận bắt mạch cho Hàn Tuyết Âm, khí huyết hao tổn, linh lực cạn kiệt. Còn có chi chít vết thương do tà khí gây nên. Tuy nhìn qua có vẻ khó chữa, nhưng kỳ thực cũng không quá đáng ngại. Chỉ cần nghỉ ngơi tốt, lại dùng đan dược bức tà khí ra, qua hai ngày là ổn.
Hắn chuẩn đoán xong, liền quay sang tìm chút dược liệu tính đưa cho Hàn Tuyết Âm. Nhưng chưa kịp làm xong thì Hàn Tuyết Âm đã ngăn lại động tác của hắn. Nàng đơn giản nói: "Bạch tiên sinh, ta không có gì đáng ngại. Hay ngài xem cho nàng trước đi."
Bạch Li ngẩn ra một lúc, cuối cùng cười nói: "Hàn cô nương đã nói vậy thì ta chỉ đành cung kính không bằng tuân mệnh." Nói rồi hắn liền đứng lên đi tới bên người Hại Thiên Thu.
Hại Thiên Thu lúc này đang tựa đầu vào thân cây mà ngủ. Dáng vẻ vô cùng mệt mỏi, hai mắt nhắm nghiền, không một tia phòng bị.
Bạch Li thấy thế cũng không nỡ đánh thức nàng, chỉ nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay của nàng. Hàn Tuyết Âm không biết từ lúc nào đã chống đỡ thân mình thương tích, theo sau hắn. Nàng nhúng một chiếc khăn ấm, cẩn thận áp lên vết thương dài ngay cổ của Hại Thiên Thu.
Hại Thiên Thu trong giấc mộng, cảm thấy một cổ ấm áp chạm vào da thịt, lại mang theo chút xúc cảm đau rát. Nàng khẽ "ưm" một tiếng, từ từ mở mắt ra. Hình ảnh đầu tiên nàng thấy chính là gương mặt trong trẻo lạnh lùng của Hàn Tuyết Âm. Thấy người nọ có chút không an phận, Hại Thiên Thu liền cau mày: "Tiểu nha đầu ngươi sao lại đi ra đây?"
Hàn Tuyết Âm vẫn giữ nguyên động tác nói: "Vết thương cũng không có gì đáng ngại." Nói rồi nàng lại xoay sang Bạch Li: "Nàng thế nào?"
Bạch Li cau cau mày nói: "Tuy độc rắn đã được bức ra tới bảy phần, nhưng vẫn không thể trong thời gian ngắn loại trừ hết. Sắp tới có thể gây nôn mửa, khó thở, đau nhức hoặc sốt cao. Nhưng qua khoảng vài ngày thì sẽ trở lại bình thường."
"Được rồi được rồi." Hại Thiên Thu phất phất tay áo ý bảo Bạch Li lui ra: "Mấy thứ này đối với ta cũng không gây ảnh hưởng lớn."
"Chí ít vẫn nên lau vết máu đi." Hàn Tuyết Âm nói rồi, không đợi Hại Thiên Thu đồng ý đã tự chủ trương động thủ.
Hại Thiên Thu thật sự vô cùng buồn ngủ, cũng để tùy ý nàng tháo mở cổ áo. Hàn Tuyết Âm động tác rất nhẹ, khiến cho nàng cũng không nhịn được hiếp hiếp mắt hưởng thụ đãi ngộ.
Còn Bạch Li thì làm một vẻ mạch tỉnh ngộ, thức thời lui về trong Thiên Ma Xích. Thì ra mọi chuyện là như vậy, quả nhiên Cố Hàm nói không sai.
Hàn Tuyết Âm vừa nhúng khăn trắng thấm máu vào nước, vừa nói tiếp: "Người gϊếŧ hại Lưu công tử quả thật không phải Phương Viễn Chi."
"Hử?" Hại Thiên Thu xoay sang nhìn Hàn Tuyết Âm: "Vậy có người giả làm thành hắn sao?"
Hàn Tuyết Âm gật đầu: "Lúc nãy khi chìm trong nước, chính là tàn hồn của Lưu công tử cho ta xem. Trong đó còn chứa đựng một đoạn ký ức ngắn trước khi chết của y. Có lẽ y nghĩ rằng thứ này có ích, cũng để chứng minh bản thân, nên đã cho ta xem."
Nàng dừng một chút, lại đem khăn mới ra tiếp tục lau cho Hại Thiên Thu: "Đêm đó, Lưu công tử cùng với Tiểu Thúy gặp nhau. Khi hai người đang nói chuyện thì bỗng nhưng bị Phương Viễn Chi bắt gặp. Phương Viễn Chi làm ầm ỹ một trận, sau đó hung hăng lôi Tiểu Thúy đi. Lưu công tử lúc bấy giờ cứ cảm giác hắn có điểm lạ, nhưng không biết ở chỗ nào. Mãi tới khi y đi ngang qua sòng bạc, lại thấy Phương Viễn Chi vẫn say mê đánh bạc. Y hỏi tên gác cổng, mới biết Phương Viễn Chi kỳ thực chưa từng rời đi. Lưu công tử sợ rằng Tiểu Thúy gặp phải quỷ, vội vàng chạy đi tìm. Khi tới nhà của nàng, y chỉ thấy Tiểu Thúy đang lên tiếng khóc xin tha với một người xa lạ. Miệng nàng vẫn không ngừng gọi người đó là phụ thân, nhưng rõ ràng người kia không phải Phương Viễn Chi."
Hàn Tuyết Âm vừa giúp Hại Thiên Thu băng lại vết thương vừa nói: "Lưu công tử đoán rằng nàng bị thôi miên, đang tính xông ra thì bị người kia phát hiện. Sau đó y hoàn toàn không thể khống chế bản thân, một đường đi tới bờ sông. Mọi chuyện sau đó thì như chúng ta đã biết."
Hại Thiên Thu trầm ngâm suy nghĩ một chút, nói: "Có thấy được diện mạo của người tới không?"
Hàn Tuyết Âm lắc đầu: "Hắn đeo một cái mặt nạ quỷ bằng bạch ngọc. Nhưng áo khoác màu đen, bên trên có hoa văn giống với hoa văn của hắc y nhân gϊếŧ chết Bạch Đào."
Khẽ thở dài một tiếng, Hại Thiên Thu ngửa đầu nhìn lên những tán lá xanh tươi bên trên, nói: "Chuyện càng ngày càng rắc rối. Có thể khẳng định những chuyện gần đây đầu là do một nhóm người gây nên. Nhưng rốt cuộc bọn chúng muốn làm gì?"
Hàn Tuyết Âm thấy nàng mệt mỏi cũng không nói tiếp. Dù gì chuyện lớn như vậy, cũng không thể chỉ dựa vào hai người các nàng có thể nghĩ thông. Hàn Tuyết Âm nhúng khăn ấm, đem đặt lên mắt của Hại Thiên Thu: "Chuyện này chân tướng trùng điệp, lại liên tục xảy ra ở nhiều nơi. Trước nghỉ ngơi đi đã."
Hại Thiên Thu khẽ "ừ" một tiếng, từ từ thả lỏng người. Đang lúc nàng chuẩn bị tiếng vào mộng đẹp, thì từ phương xa lại vọng tới tiếng một nam nhân: "Đại nhân! Bọn họ ở nơi này!"
Tiếng hô vang vọng trong rừng sâu, thành công đánh thức cả đám người. Hại Thiên Thu thì càng là giật thót cả người, vội vàng móc ra một viên đan của Sư Điệp Hoa, nuốt vào bụng. Mái tóc vàng kim nhanh chóng trở lại màu đen bình thường. Đồng thời nàng cũng tự phong ấn luôn tu vi, nhìn qua chẳng khác gì người bình thường.
Bọn Thuấn Giai cũng là bị đánh thức, lòm còm bò dậy. Chỉ riêng Trương Vô Minh thì vẫn còn bất tỉnh nhân sự nằm trên đất. Tư Đồ Nghệ Mưu cũng leo từ trên cây xuống, tranh thủ chỉnh chu lại dung nhan.
Tới khi nam nhân kia tới gần, bọn họ mới thấy rõ hắn đang mặc đồ của lính triều đình. Mà theo sau hắn chính là đám người huyện lệnh, còn có một nữ tử gương mặt anh tuấn, đầy vẻ hoạt bát.
An Mặc Nhiên biết tin có đệ tử tiên môn đến điều tra vụ việc, ngay lập tức cho người tìm kiếm tung tích. Theo lời huyện lệnh nói, nàng liền dẫn người thẳng hướng hồ Tam Ngã mà tìm. Hiện giờ đã thấy người vẫn còn sống, nàng mới coi như tạm thở phào một hơi: "Các ngươi không sao chứ?"
"Bái kiến An giám quan." Hàn Tuyết Âm dẫn đầu tiếp chuyện với nàng ta: "Đa tạ giám quan quan tâm, bọn ta không sao."
An Mặc Nhiên ngạc nhiên nhìn Hàn Tuyết Âm hỏi: "Ngươi biết ta?"
Hàn Tuyết Âm trước sau vẫn vô cùng giữ lễ nghĩa, đáp: "Đã gặp qua."
An Mặc Nhiên cao thấp đánh giá Hàn Tuyết Âm một chút, nói: "Hoa văn lá trúc, các ngươi là người của Trúc Vân môn?"
Hàn Tuyết Âm xác nhận: "Đúng vậy, tiểu nữ là đệ tử nhập thất của chưởng môn."
An Mặc Nhiên bừng tỉnh đại ngộ, a một tiếng nói: "Thì ra là đệ tử chân truyền của Lam tiên tử. Thảo nào lại nhìn có chút quen mắt như vậy. Lần đó ở Mộc Thiên Sơn cũng đều là nhờ ngươi tìm về lệnh bài. Nếu không thật sự là nguy rồi."
Hàn Tuyết Âm khách khí nói: "Chỉ là chút sức mọn, không đáng nhắc tới. Tất cả đều là nhờ sư tôn thần thông quảng đại, thực lực hơn người."
"Không cần khiêm tốn." An Mặc Nhiên vô cùng tự nhiên cười vỗ vai Hàn Tuyết Âm: "Thế hệ sau này có được những người xuất chúng như các ngươi là chuyện vô cùng tốt."
Dừng một chút, vẻ mặt của nàng ta liền trở nên nghiêm trọng, cau mày nói: "Các ngươi không sao là tốt rồi. Ta cứ lo sợ các ngươi lại bị kẻ xấu hãm hại."
"Kẻ xấu hãm hại?" Hàn Tuyết Âm ngơ ngác hỏi lại.
An Mặc Nhiên gật gật đầu, nói: "Chẳng giấu gì các ngươi. Trước khi tới đây bọn ta đã đi qua hồ Tam Ngã trước. Ở đó liền phát hiện vết tích của cổ tự, thậm chí còn có linh lực đặc trưng của bất tử nhân."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.