Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26
Chương sau
Việt nam ngày 8 tháng 3 năm 2021, phố đi bộ Nguyễn Huệ. “Thằng đần, đã rủ ra ngoài ngắm gái mà cứ ôm truyện đọc hoài thế nào cũng ế mốc ế meo cho xem” “Kệ tao đi, mày lo mà ngắm hàng thật đi chứ đừng để đêm đêm xem trên mạng mà chảy nước dãi” Hôm 2 tên bạn sinh viên chí cốt tranh thủ thời gian mang cái thân xử nam đi ra để phơi 1 chút hào quang “nữ thần” ở 1 quán kem ngay trên phố đi bộ nổi tiếng nhất thành phố. Dương Nam là thằng bạn chí cốt của Bá Độn, cả 2 là sinh viên năm nhất cùng học chung 1 trường, ở trọ chung 1 phòng và cũng dùng chung nhiều thứ. Tuy nhiên 2 thằng 2 tính cách, 2 sở thích và đặc biệt là có cả tá tính xấu. Dương Nam tính cách hoạt bát, sôi động như con khỉ thường xuyên chạy tới lui chọc phá mọi người, đặc biệt là bạn nữ cùng lớp hay gần chỗ trọ. Sở thích rất quái đãng, “thèm gái” nhưng cô nào bạo dạng chọc lại thì mắc cỡ chảy máu mũi liên tục, tiếp đó là đêm về đấm ngực dặm chân la oai oải tiếc nuối. Tính xấu nhất là lên mạng xem ảnh siêu mẫu rồi tưởng tượng mà thèm nhỏ dãi, thường xuyên rủ Bá Độn xem chung rồi hỏi xem đánh giá của cậu. Cả 2 mỗi thằng có gu riêng nên chỉ sau vài câu thi lao vào đánh nhau túi bụi, đánh xong thì mỗi thằng 1 góc. Bá Độn cũng thuộc dạng thanh niên sống nội tâm, thích đọc truyện sắc hiệp tu luyện, truyện xuyên không, truyện hệ thống,… Con nhà giàu nên cậu chỉ có mỗi ăn, học, đọc là chính. Cậu cũng rất thích ngắm gái chung với thằng bạn chí cốt, tuy nhiên bệnh thích sạch sẽ nên thường xuyên thấy bộ dáng “dâm đãng” nhỏ dãi thằng bạn là chịu không nổi, rồi kiếm chuyện đánh nhau. Cậu có 1 tính xấu rất nặng, đó là ghét người làm phiền khi đọc truyện, cứ làm cậu phân tâm sẽ nổi cáu. “Moá ơi, sao em đó nẩy nở dữ vậy? Là 86 hay 87 vậy đần Độn?” Dương Nam thường sửa tên Bá Độn để gọi. “Là 96 đó, bự vậy mà” Dương Nam nhìn lại thấy thằng bạn đang dán con mắt vào điện thoại mà trả lời, cơn giận bốc lên. Bốp… “Đọc mãi, đọc mãi. Đã bảo đi ngắm gái mà thằng đần” Bá Độn bị đánh ngay vào vai làm rơi điện thoại, chọc ngay đến cái tính xấu của cậu. “Ngắm làm chi tối về dùng tao giải toả tương tư của mày, có ngon thì đi cua 1 em về đi” Đang tức giận nên Bá Độn hơi lớn tiếng. Kết quả cả tá ánh mắt nhìn 2 thằng như kiểu “bọn ta hiểu 2 cậu”. Thế là không ở được nữa, mất cả hứng nên cả 2 về nhà trọ. Bá Độn vệ sinh rồi lên giường ngủ để đọc truyện, cậu chẳng biết từ bao giờ đã ngủ mất. “Nè… nè. Tiểu sư đệ tỉnh dậy mau. Sư phụ đang gọi kìa” Cậu mơ màng tỉnh dậy. “Trời ơi, mới ngủ 1 chút mà gọi réo om sòm. Mày tự mà đi ngắm mấy con siêu mẫu chân dài của mày đi đừng làm phiền tao ngủ nữa. Đáp lại cậu là 2 ánh mắt khác thường. Bên trái có 1 cậu con trai tầm 12 tuổi đang lom khom thu dọn gì đó trong phòng. Mà trước mặt cậu là 1 cô gái tầm 16 tuổi đang tròn mắt nhìn cậu rồi dùng tay sờ trán cậu. “Đâu có bị bệnh, sao ăn nói gì lạ vậy?” Cô gái khám Bá Độn rồi đưa ra nghi vấn. Giờ đây cậu mới giật mình nhìn lại. 2 đứa lạ hoắc trước mắt là ai? Căn phòng này đâu phải phòng trọ? Sao 2 đứa nhìn nhỏ tuổi hơn mình lại phải khom người nhìn mình? “Á… sao sao lại như vậy?” Cậu hoảng hồn khi nhận ra, hình như cậu bị xuyên không rồi. Cơ thể nhỏ xíu, hoàn cảnh hoàn toàn thay đổi. Cậu chống cằm suy nghĩ: “Mình đâu có bị sét đánh, tông xe, điện giật hay té hố nước đâu?” “Điều kiện để xuyên không là chết mà mình chỉ ngủ thôi sao cũng vậy?” Nhìn thấy biểu hiện khác thường của tiểu sư đệ khiến cả cô gái lẫn cậu trai lạ lẫm vô cùng. Cô gái nói với cậu trai: “mau đi gọi sư phụ đến xem, sư đệ lạ lắm” Thế là cậu con trai chạy đi ra ngoài la oai oải cái gì đó. Sau hơn 5 phút có 1 khe hở không gian rồi có 3 người trung niên từ trong đó bước ra. Người trung niên trông rất uy nghiêm hỏi cô gái: “Tiểu Bá nó thế nào?” Cô gái có vẻ rất sợ người trung niên này nên đáp: “Dạ con không biết ạ, tiểu sư đệ tỉnh dậy thì cứ lẩm bẩm những điều lạ lắm ạ” Người trung niên khác mặc áo vải thô trong rất bình dị nói với 1 người khác có tay đang cầm 1 đỉnh thuốc: “Tam đệ, xem Tiểu Bá nó thế nào đi” Người trung niên cầm đỉnh thuốc không đến gần Bá Độn cậu mà phất tay 1 cái, 1 sợi dây màu xanh lá bay ra bắt vào cổ tay của cậu. Sau hơn 3 phút, người trung niên này mới thu sợi dây lại rồi hỏi: “Tiểu Bá, con thấy thế nào? Thúc thấy con đâu có bị cái gì?” Giờ đây Bá Độn mới chấp nhận sự thật là mình đã xuyên không. Cậu thành thật đáp: “Con không bị làm sao hết, chỉ là không biết chuyện gì cả như thể đầu óc trống rỗng” Cả 3 người trung niên nhìn nhau. “Đại ca, chuyện này là sao?” – người trng niên bình dị hỏi. “Ngày mai là nó đã 8 tuổi rồi, có thể khảo hạch thức tỉnh thiên phú mà sao giờ lại vậy?” – người đàn ông uy nghiêm cũng đầu to như cái đấu. Chỉ riêng người đàn ông có cái đỉnh là không nói gì mà dùng tay xoa đầu cậu: “Có lẽ là do ảnh hưởng của thức tỉnh thiên phú làm trí nhớ thằng bé bị đảo lộn 1 chút. Không có sao đâu” Thế là cả 3 người còn lại trong phòng đều yên tĩnh lại. Bỗng nhiên, ngoài cửa bị đẩy ra. Rầm… 1 người phụ nữ vô cùng xinh đẹp như 1 làn gió chạy đến ngồi trên giường, tay sờ lên trán, tay nắm lấy cổ tay còn miệng thì luôn hỏi: “Con sao rồi Tiểu Bá?” “Có thấy đau ở đâu không?” “Có thấy trong cơ thể có dòng khí nóng nào chạy lung tung không?” Không kịp trả lời câu này thì câu khác lại đến, khiến cậu cảm thấy người phụ nữ này chính là sư phụ của tên Dương Nam bạn chí cốt mới đúng. Người trung niên bình dị chặn lại câu hỏi: “Phu nhân, để Tiểu Bá nó thở. Nó không sao hết, tam đệ khám cho nó rồi. Chỉ là bị mất trí nhớ tạm thời do thức tỉnh thiên phú thôi” Đến lúc này người phụ nữ mới dừng lại mà dùng mắt hỏi người trung niên có cái đỉnh. “Đúng đó sư muội, Tiểu Bá không có chuyện gì cả” Giờ thì người phụ nữ mới buông cậu ra rồi nhìn cô gái bên cạnh giường nói: “Tiểu Diệu, con đi lấy cho sư đệ 1 chén canh bổ tinh thần đi” Cô gái ngoan ngoãn rời đi. Bỗng nhiên người phụ nữ như nhớ đến cái gì liền kéo Bá Độn dậy nói lớn: “Tiểu Bá thức tỉnh thiên phú hả? Chúng ta đi xem” Rồi tóm lấy cậu như 1 cơn gió chạy đi ra cửa. Cả 3 người đàn ông trung niên nhìn nhau rồi lắc đầu bật cười: “Ha… Ha… vẫn con nít như vậy, không bao giờ lớn được” “Ha… ha… không sao, 3 huynh đệ chúng ta ở đây để cho muội ấy mãi mãi được vui vẻ như thế mà” “Ha… ha… Muội ấy trẻ như thế vẫn là do cái tính cách đó chứ chưa từng dùng thuốc của đệ” Rồi cả 3 xé rách không gian đi vào. Bá Độn bị người phụ nữ nắm cổ chạy 1 mạch đến 1 cái đài cao. Xung quanh có 1 con chó, 1 con cá, 1 chậu cây, 1 cây kiếm, 1 cái tháp, chậu lửa cùng với 1 viên cầu pha lê. Đây là thức tỉnh đài…
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26
Chương sau