Tuy nói Trác Phàm không phải dạng gì người tốt, nhưng hắn có ơn tất báo. Hắn nợ Thái Thanh Vân một mạng. Hắn nhờ có linh sủng của Trác Thùy Vân mà có được thu hoạch to lớn như thế. Trác Phàm biết được đằng nào khi trở về, Trác Thùy Vân sẽ bị tên Trác Vũ không từ tình thân kia đem nàng lôi vào chỗ chết. Dù cha nàng có tử thù với Trác Phàm nhưng nàng lại có ơn với hắn. Xét về mặt tình thân thì nàng hẳn là biểu muội của hắn. Điều này Trác Phàm chưa bao giờ công nhận ngoài miệng, nhưng những ngày ở cùng nhau trên Vạn Thú Sơn mạch, trong vô thức, Trác Phàm đã thầm chấp nhận người biểu muội này.
“Liều ăn nhiều vậy.” Tự nhủ với lòng mình như thế. Trác Phàm đưa tay phải ra, đổi chưởng thành chỉ, vận nguyên lực từ đan điền dẫn đến chỉ tay. Làn nước óng ánh Ngân Hà Kim Sa từ trong túi bắt đầu chuyển động như sợi chỉ qua tay của Trác Phàm tiến vào trong cơ thể.
Cơn đau nhói từ cánh tay khiến trán của Trác Phàm liền tràn đầy mồ hôi. Kim Sa tràn vào ngày càng nhiều, dường như vẫn chưa đủ, dòng nước hung hăng rẽ nhánh tràn vào khắp ngón tay, rồi đến tứ chi. Sau đó, quần áo của Trác Phàm tan biến như bị ăn mòn, tiếp theo là da thịt của hắn dần dần thối rữa, cơ bắp thịt trên người cũng bị ăn tan biến từ từ dần dần lộ ra những cây xương trắng tinh bị gãy do tổn thương trước đó.
Lượng Kim Sa nhanh chóng xâm nhập vào từng cây xương ăn mòn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dia-dai-dao/211127/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.