Trác Phàm nhìn bóng người dần khuất trong lòng cảm thán: “Quả nhiên là thổ hào, ta đánh nhau sống chết chỉ thu thập được trên dưới ngàn linh thạch, tên này một hơi đưa ba ngàn linh thạch. Dù sao cũng không cần thiết phải tiêu tài của mình. Lấy của hắn dùng tạm cũng không tệ.” Nói xong Trác Phàm nắm trong tay túi linh thạch nhảy lên không trung. Hắn nhìn các phương vị rồi bắt đầu như một thổ hào vung linh thạch một hơi khắp nơi. Sau đó, một hình vẽ như trận đồ bắt đầu sáng lên hiện ngay dưới chân của hắn. Mặt đất bên dưới chân Trác Phàm chấn động, run rẫy kịch liệt sau đó trở lại êm đềm. Vuốt một chút mồ hôi trên trán, Trác Phàm bày xong trận thức liền ngồi xuống điều khí.
Ba canh giờ sau, hướng Thái Thanh Vân rời đi tiếng bước chân dồn dập của hắn làm Trác Phàm tỉnh dậy. “Không đúng, có nhiều hơn một người!” Mày khẽ nheo lại, Trác Phàm tay thủ sẵn ấn quyết, sẵn sàng đón địch thì nghe tiếng của Thái Thanh Vân nói:
“Trác huynh đệ bình tĩnh a, lúc nãy ta bắt được con Xuyết Sơn Giáp này định mang về, không ngờ nó là linh thú đã có chủ. Chủ của nó chính là vị tiểu cô nương này đây.” Vừa nói, hắn vừa mỉm cười, một vị cô nương từ đằng sau hơi e thẹn bước ra. Nàng có đôi mắt to tròn kết hợp với khuôn mặt trái xoan tròn trịa xem lẫn chút phiếm hồng trên má. Thấy Trác Phàm nhìn chằm chằm mà cô đôi môi mỏng khẽ bặm lại.
“Trác huynh đệ, đừng có nhìn chằm chằm người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dia-dai-dao/211123/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.