“Gia gia, hắn tỉnh rồi.”
Trác Phàm từ từ mở mắt ra, hình ảnh đầu tiên hắn nhìn thấy là một nữ tử dung mạo như hoa, mắt ngọc mày ngài. Có lẽ vì thời tiết ở đây quanh năm lạnh giá mà nàng có một làn da trắng như bạch ngọc. Nàng mặc một cái áo màu xám đơn sơ trước ngực để lộ ra cái yếm phát họa đường cong mê người. Thấy hắn tỉnh, nàng liền chạy ra bên ngoài gọi người.
Không kịp gọi cô nương kia lại, Trác Phàm gắng gượng ngồi dậy xem xét tình hình bản thân một chút. Cơ thể hắn bị băng bó kín lại, cả tay chân không chỗ nào không có vết thương. Thậm chí máu chảy ra trước đó đã nhuộm đó tấm băng gạc trắng.
Cười khổ một tiếng, hắn bắt đầu thúc động nguyên lực để chữa thương nhưng rất nhanh sau đó lại biến sắc. Dường như có một tầng bình chướng phong ấn nguyên lực của Trác Phàm ở bên trong đan điền làm hắn không cách nào thúc động được.
“Chẳng lẽ là do đòn trúng đòn của tên hóa hư cảnh kia?” Trác Phàm nghi hoặc nghĩ.
Đúng lúc này, cô gái ban nãy đi vào. Theo sau nàng là một trung niên đã ngoài sáu mươi, sắc mặt hồng nhuận đôi mắt sáng như sao cùng thần thái nghiêm trang làm người khác nhìn vào bất giác phải có chút kính trọng.
“Ngươi có thấy chỗ nào không ổn không?” Trung niên lên tiếng.
“Gia gia. Ngươi nhìn người ta băng bó kín cả người rồi còn hỏi câu đó hay sao? Chỗ nào mà chả không ổn a?” Nữ tử đúng bên cạnh bĩu môi nói
“Phải phải, là gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dia-dai-dao/1204555/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.