Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134
Chương sau
“Để xem Trường Xà Kiếm của ngươi sắc bén hay là Tam Phân Côn của ta lợi hại” Hứa Quân Mạc lên tiếng. “Ta cũng rất muốn biết.” Quách Chương cũng cười nói. Lời vừa dứt, tay phải hắn lập tức huy động vũ khí, trường kiếm theo đó mà xuất ra một kích. Bàn tử thấy thế liền dùng hai tay đưa côn ra đỡ. Thế nhưng khi lưỡi kiếm sắp chạm phải Quách Chương liền vặn tay một cái cho mặt kiếm đánh vào thân côn rồi cứ như một sợi dây mềm dẻo cong lại tiếp tục đánh vào người Hứa Quân Mạc. Hai người này trước kia đã từng tỉ thí với nhau nhiều lần đương nhiên sẽ quen thuộc chiêu thức của đối phương. Hứa Quân Mạc buông tay trái đang cầm côn ra, thuận chân đạp mạnh vào chỗ buông tay. Đầu côn bị đá lập tức tạt sang ngang với tốc độ khủng khiếp, Quách Chương khẽ động ngửa người về sau cho nó quét ngang người mình. Trường Xà Kiếm chưa kịp đánh trúng đối thủ theo đó cũng thu về. Chỉ mới giao thủ một chiêu mọi người đều đã thấy được hung hiểm cỡ nào. Mỗi đòn chiêu tung ra đều tùy thời có thể lấy mạng đối phương. Một người thì mềm mại mà sắc bén, người kia thì đơn thuần dùng công thay thủ. Quách Chương lui về sau hai bước, đưa trường kiếm chống về phía sau mượn lực đàn hồi lần nữa bắn tới. Huyền giai trung cấp võ kỹ Loạn Kiếm Mị Vũ Dưới bàn tay linh hoạt của hắn, Trường Xà Kiếm thoát chốc xuất hiện tàn ảnh như có mười thanh kiếm đang đồng thời tấn công đối phương. Hứa Quân Mạc không hề sợ sệt. Đối diện với thế công này, cây côn đột nhiên tách ra làm ba thành một cây côn tam khúc. Huyền giai trung cấp võ kỹ Linh Vũ Thám Vân Côn. Hắn không ngừng thúc động cánh tay loạn múa, từng tiếng keng keng khi chạm vào lưỡi kiếm vang động khắp nơi. Đao khí dần được hình thành cắt hư mọi thứ bên trong. Cả sàn đấu được làm bằng thiết thạch cứng rắn cũng không chịu nổi xuất hiện vết xước. “Xoẹt! Xoẹt” Mỗi lần kiếm cùng côn chạm vào nhau lập tức xuất hiện đầy tia lửa. Một lúc sau, khuôn mặc của Hứa Quân Mạc có có chút vặn vẹo. Vài đạo vết thương đã xuất hiện trên cơ thể. Nơi miệng vết thương máu vừa chảy ra lập tức đông cứng lại, rõ ràng là hàn khí phát ra từ Trường Xà Kiếm đã làm đóng băng nó lại. Hứa Quân Mạc gầm lên một tiếng, nguyên lực điên cuồng phát ra. Hắn ỷ vào lớp thịt dày của mình mạnh mẽ nhận lấy một kiếm cắt qua phần bụng dùng hai tay vung côn đánh vào eo của đối phương. Quách Chương kinh hãi, hắn biết Hứa Quân Mạc là một kẻ điên nhưng không ngờ lại điên đến mức này. Trác Phàm ở ngoài xa nhịn không được tán thưởng nhìn Hứa Quân Mạc dùng thương đổi thương. Có điều so với hắn vẫn còn có chút không bằng. Bản thân hắn cũng từng ỷ vào lực lượng thân thể mà chịu lấy một đòn công kích để tìm sơ hở lấy mạng kẻ thù mà lại lúc đó không chỉ có một mình kẻ đó, còn có những tên khác như hổ rình mồi chực chờ hắn ngã xuống. Tam khúc côn mang theo phong mang bay đến, không kịp suy nghĩ nhiều, Quách Chương vội vàng áp sát. Đối với kẻ thù dù côn, ở càng xa lực công kích càng lớn, chỉ có lại gần hắn mới có thể giảm bớt chấn thương. Nào ngờ nước đi này hắn tính đã sai, không khác gì sợi dây, đầu côn gấp khúc lại liền đánh về phía bên kia mạn sườn. Quách Chương phun một ngụm máu tươi cố nén đau nhảy lui về. Tình hình của Hứa Quân Mạc cũng không khá hơn là bao. Nhát kiếm vừa rồi đã ăn sâu vào trong mấy phân, hàn khí đã xâm nhập vào cơ thể. Hiện tại hắn phải vừa chiến đấu vừa dùng một phần nguyên lực áp chế, đôi môi lúc này đã đổi thành một màu xanh tím. Lần nữa phun ra một ngụm máu tươi, Quách Chương thở dốc một hồi sau nhìn vào vết thương trước bụng cười nói: “Bị hàn khí của ta xâm nhập e rằng ngươi chỉ có thể dùng sáu bảy thành công lực đi.” Hứa Quân Mạc nghe thế cũng cười, khuôn mặt có phần trắng xanh nói: “Nhiêu đó cũng đủ để đánh bại ngươi. Một côn vừa rồi e rằng phổi ngươi cũng bị chấn nát rồi. Tám lạng nửa cân mà thôi.” Vừa dứt lời hai người lần nữa nhảy tới. Quách Chương không dám đối diện tấn công nữa mà linh hoạt di chuyển ra sau lưng tìm điểm mù tấn công. Đúng như Hứa Quân Mạc nói, phổi của hắn đã bị dập nát một bên, vài cây xương sườn cũng bị đánh gãy, bộ pháp duy chuyển của hắn lúc này đã không còn hoàn hảo như bình thường, cơn đau cũng ngày một tăng lên. Bàn tử bên này bị hàn khí xâm nhập cho nên tốc độ liền chậm lại, hơi thở trên miệng cũng đã dần xuất hiện hơi trắng. Hắn cố gắng vận động thân thể né tránh kẻ địch tấn công nhưng với thân thể mập mạp như vậy, chỉ qua vài hơi thở sau lưng đã bị trúng mấy đòn. Cảm thấy tình hình không ổn, Hứa Quân Mạc đạp mạnh côn xuống sàn đấu. Âm ba chấn động làm Quách Chương kinh hãi lui về phía sau. “Phải dùng một đòn kết thúc.” Suy nghĩ trong đầu nổi lên, tam khúc côn lần nữa hợp lại thành một cây côn dài hai thước. Hứa Quân Mạc nhảy lên không trung sau đó dồn hết nguyên lực về đầu côn. Huyền giai cao cấp võ kỹ Huyền Quang Nhiễu Xạ. Cây côn lập tức sáng lên, một quang cầu màu trắng sáng hiện ra. Đến khi to bằng đầu người, Hứa Quân Mạc dùng công đánh bay đến chỗ Quách Chương. Nhìn quang cầu bay đến, đôi mắt của Quách Chương đầy vẻ ngưng trọng. Không dám khinh thường trường kiếm trong tay phát sáng lên một màu xanh ngọc. Huyền giai cao cấp võ kỹ Lưu Tinh Vũ Cánh tay điên cuồng xuất kích, tại nơi Quách Chương đứng, từng đốm sáng hiện ra ngày càng nhiều rồi như một đám sao băng bay thẳng về phía quang cầu. Hết đợt này lại đợt khác phát ra, dần dần quang cầu bị bào mòn nhỏ lại, chỉ một lúc sau đó đã hoàn toàn biết mất. Lưu Tĩnh Vũ cũng không vì thế mà ngừng lại, chúng bay thẳng tới Hứa Quân Mạc đang kinh hãi đằng kia. Hàng loạt tiếng động vang lên, cơ thể mập mạp kia lúc này đã đầy các lỗ thủng. Thân thể hắn rơi xuống trở lại sàn đấu. Nhìn đôi mắt vô thần cùng khuôn mặt kinh hãi vẫn còn ở đó, Quách Chương dựng thẳng Trường Xa Kiếm lên trời, hai mắt nhìn theo hét một tiếng chói tai như khẳng định chiến thắng của mình. Các đệ tử đồng loạt hoan hô, người đầu tiên đã khiêu chiến thành công. Quách Chương chính thức trở thành Tinh Anh đệ tử. Không ai quan tâm vừa mới một tên từng được cho là thiên tài đã ngã xuống bởi vì bây giờ Hứa Quân Mạc đã bại, hắn không còn là thiên tài nữa. Lúc này Dương Tiêu ở bên canh quay sang Trác Phàm hỏi: “Ngươi thấy Quách Chương vừa rồi thế nào?” “Ách. Rất lợi hại a.” Gõ đầu hắn một cái, Dương Tiêu nói: “Ta nói nếu người trên sân là ngươi thì có mấy phần chiến thắng.” Xoa xoa cái đầu mình, Trác Phàm suy nghĩ một chút rồi nói: “Rất khó nói, nếu là ta cũng chỉ có bốn phần đi. Dù sao ta thực lực vẫn có hạn mà.” Dương Tiêu nghe vậy cũng gật đầu, Trác Phàm đấu với La Hợp đã là quá miễn cưỡng rồi nếu so với Quách Tương thì vẫn còn thua xa. La Hợp luôn miệng muốn thử sức nhưng lại không biết khả năng mình tới đâu, cũng may cho hắn là bị Trác Phàm đánh trọng thương, nếu như hôm nay xuất hiện e rằng chưa đầy năm chiêu đã mất mạng. Ba tên đệ tử Thiên cơ phủ tiếp theo lên đài thực lực chỉ có thần chiếu cửu trọng cho nên chỉ trong một thời gian ngắn bị cùng một tên tinh anh đệ tử thần chiếu đỉnh phong lấy mạng. Quản sự lần nữa la lớn: “Tiếp theo là màn luận bàn giao lưu của Tinh anh đệ tử cùng đệ tử các phủ. Ai muốn thử sức mình đều có thể tùy ý bước lên đấu đài chỉ định người để quyết đấu.” Mọi người nghe thế trầm mặc. Nói đùa cái gì vậy, đi đấu với tinh anh đệ tử không phải là làm bao cát cho người ta hay sao?
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134
Chương sau