“Cha. Nàng bị làm sao a?”
Trác Phàm nghe Thanh Lân hỏi nhưng không trả lời, khuôn mặt âm trầm dắt tay đứa trẻ tiếp tục rời đi.
Đối với Bạch Vân Vân mà nói, Minh Nguyệt Lâu là nơi nuôi dưỡng nàng. Thân là tổng lâu chủ nàng đương nhiên phải có trách nhiệm gánh vác tồn vong gia tộc. Nhưng lúc này nàng lại đang hôn mê, Trác Phàm là người yêu của nàng thì không thể không lo việc này. Nhưng trước mắt vẫn phải đem tên nhóc kia đến nơi an toàn trước.
Hai người rất nhanh đi vào bên trong huyết vụ. Lam Hải Mị Ảnh Vương dường như cảm nhận được khí tức của Trác Phàm nên rất nhanh cũng xuất hiện ở đó. Đôi mắt nhìn Trác phàm sau đó chuyển sang đứa bé bên cạnh hắn, Mị Ảnh Vương đột nhiên co rụt lại. Một cảm giác bị áp chế từ trong huyết mạch sôi trào.
Nó đã là cửu cấp linh thú, là đẳng cấp cao nhất ở phàm giai, ngoài Thánh thú ra làm gì còn ai có thể áp chế huyết mạch được nó.
Trác Phàm thấy đầu điểu kia thất thố như vậy không khỏi ngẩn ra. Thanh Lân bên cạnh hắn nhìn thấy Mị Ảnh Vương liền nhào tới, đôi mắt hiếu kỳ nhìn khắp mọi nơi sau đó vỗ vỗ cái chân rồi nói: “Thật to lớn, ta cưỡi ngươi có được không?”
Trác Phàm vội vàng cản lại nhưng cảnh tượng trước mắt làm hắn không nói nên lời. Mị Ảnh Vương vậy mà phá lệ nghe lời, khom người xuống xòe cánh để tên nhóc kia tùy ý leo lên.
“Cha cũng lên đây đi, trên này êm lắm.”
“Cha?”
Mị Ảnh Vương nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dia-dai-dao/1204529/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.