"Muốn nói gì thì nói lẹ đi. Có muốn biết lý do vì sao ta cứu ngươi không?" Ba Ngải Tư ngồi gần đó, tay cầm quyển sách nhìn hẳn.
"Có. Tại sao ngươi lại cứu ta? Một tên phế vật như ta có gì đặc biệt đâu. Lúc đầu ta nghĩ ra nhiều lý do lắm nhưng khi thấy những người kia ngươi cứu ta nghĩ người là một người tốt." Tống Mao Bàng nói
Nghe câu này, Ba Ngải Tư không nhịn được mà bật cười: "Hahahahahah! Người tốt? Ôi trời ạ, đừng có nói đùa kiểu đó chứ! Ta... Hahahahahah! Ta cứu ngươi một lần ngươi liền nghĩ ta là người tốt?"
"Không phải người tốt vậy ngươi là ai? Mục đích của ngươi là gì? Ta không có giá trị nào để ngươi lợi dụng cả." Tống Mao Bàng đan hai tay vào nhau, hơi lo lắng nhìn y.
"Ta là ai vậy ngươi đoán xem. Ta không tốt cũng không ác, cân bằng thiện ác, không sợ trời sợ đất. Thế sự như thế nào đều không liên quan đến ta. Haiz, sống lâu quá đến mức ta cũng không nhớ mình là ai nữa." Ba Ngải Tư nhúng vai nói.
Có vài chuyện trước kia bái sư y cũng không nhớ cho lắm. Đôi khi y có cảm giác bản thân hình như có chút quan hệ đặc biệt gì đó với với Long tộc thượng cổ nhưng mà lại không nhớ được hoặc mơ hồ quá. Mơ hồ một cách đáng sợ.
Bên ngoài, Nguyên Ngọc và Nguyên Ly đang sắc thuốc cho Tống Mao Bàng thì thấy nét mặt hơi buồn bã của hắn. Theo nhận xét của cả hai thì tên gia hỏa họ Mâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dia-dai-dao-nhan-sinh-phan-1-de-quan-tai-the-chi-dai-ma-ton/2895781/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.