Thời gian đường của bọn họ chính là ba ngày ba đêm. Có thể xác nhập thành kỷ lục rồi ấy chứ. Trong sơn mạch toàn yêu thú, dựa vào thực lực của bọn họ không khó để đánh chết mấy con yêu thú đó nhưng thử thách nguy hiểm nhất vẫn là sa mạc Thác Nhĩ Tác, nơi không có một bóng người sinh sống. Cộng thêm thời tiết nóng nực nên Tống Mao Bàng bị xem như cục băng di động biết đi.
Đến được Xà tộc chính là lúc tất cả đều ngã xuống. Nói thật, tự thề với trời, lần sau sẽ không ai dám đi qua cái con đường chết tiệt này đâu! Nhưng đến nơi chưa được nghỉ mệt thì phải đến đại điện diện kiến Xà Vương và Xà Hậu. Nghe thôi là đã muốn từ giã cuộc đời ngay tại chỗ. May mắn là khí hậu nơi Xà tộc sống cũng không quá khắc nghiệt nên vẫn có chút sức sống.
Bên trong đại điện, Xà Hậu Lê Thi ôm chạy lấy đứa con gái ham chơi bỏ nhà đi, khóc lóc không ngừng: "Yến nhi, lần sau đừng như vậy nữa. Con làm ta lo chết mất. Mất con rồi ta phải sống thế nào đây?"
"Mẹ, thời gian qua con sống rất tốt. Giới thiệu với mẹ, đây là các bằng hữu mà con quen được." Hoằng Yến chỉ tay về phía đám người mệt sắp chết dựa lưng vào ghế không quan tâm sự đời nói: "Đây là Ba huynh, huynh ấy là nghĩa huynh của Tống Mao Bàng - hoàng tử của Bắc Hầu, Mâu Thành Vũ - thiếu gia Mâu gia. Còn lại là hai tỷ muội Nguyên gia, Nguyên Ngọc và Nguyên Ly.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dia-dai-dao-nhan-sinh-phan-1-de-quan-tai-the-chi-dai-ma-ton/2895737/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.