Phải nói người sốt ruột lúc này nhất là Tống Mao Bàng, Nguyên Ngọc và Nguyên Ly cả ba thầm cầu mong y đừng dại dột gì hết. Bọn họ vẫn cần y, dù y có nhỏ tuổi hơn bọn họ thì trong mắt họ y vẫn không khác gì một huynh trưởng cả. Triệu Đức Hành gây ra chuyện tày trời thì hắn sẽ bị trừng phạt không sớm thì muộn nhưng hi sinh mạng mình ở đây không khác nào nói hành trình của bọn họ là vô nghĩa cả.
Mâu Thành Vũ thì ngược lại, y chỉ nhìn lên đỉnh núi nơi y đứng, trong ánh mắt một tia buồn bã cũng chẳng có. Số phận đã nói cho hắn biết y sẽ không chết ở đây vì y chính là đứa con do thiên mệnh lựa chọn. Hắn có cảm giác như nguồn gốc của y cũng bí ẩn như Thất Đại Họa Thú vậy.
"Ta vẫn khuyên ngươi nên là nghĩ kỹ lại đi. Hãy nhìn những đứa nhóc mà ngươi chăm sóc chúng đi. Chẳng phải đều là gia đình cả sao? À, ta nhìn thấy rồi, ngươi đang mang trong lòng một sự hận thù. Chính nó sẽ cắn nuốt và giết chết người đấy. Chẳng lẽ ngươi muốn nhìn thấy người ngươi yêu quý chìm trong đau khổ vì cái chết của ngươi sao?" Cuồng Ma Tà Long cất giọng khàn khàn nói.
Lời này gần như khiến Ba Ngải Tư chùn bước, y không viết phải làm thế nào cả. Một kết cục không tốt đẹp không phải là ước muốn của y. Sau một hồi suy nghĩ, y nhìn xuống bọn họ thì chạm phải ánh mắt cầu xin đừng làm gì dại dột nữa, y nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dia-dai-dao-nhan-sinh-phan-1-de-quan-tai-the-chi-dai-ma-ton/2895618/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.