Chương trước
Chương sau
Mâu Thành Vũ lại gần xác Thẫn Hải Hàng Dương, cắt một miếng thịt lớn rồi ném thẳng xuống hồ. Ngay lập tức, mặt nước trong xanh bỗng nhiên trở thành một màu đen đục ngầu khiến bọn họ không khỏi kinh ngạc. Đến Nguyên Ngọc hay bình tĩnh trước mọi tình huống dù là xấu nhất cũng không giấu nổi biểu cảm của mình.

Ngay sau đó, từ dưới nước, một nữ nhân vận hồng y đỏ chói như tỷ muội Nguyên gia nhưng lại chỉ là một màu đỏ, từ đầu đến cuối không có hoa văn gì nổi bật, mái tóc đen tuyền dài mấy thước xõa tung bay trong không trung, đôi mắt bị tóc che lại trông nàng ta giống như một tà hồn không chịu siêu thoát.

"Các ngươi.... Cũng đã gần mấy vạn năm ta không được ăn thịt người rồi nên hôm nay nhất định phải biến các ngươi thành bữa ăn của ta!"

Dứt lời, nữ yêu kia điên cuồng lao vào bọn họ nhưng may mà bọn họ tránh kịp. Đôi tay ả ta không biết từ bao giờ lại có một bộ móng vuốt sắc nhọn, trực tiếp không kiêng nể ai mà lao vào Nguyên Ngọc vung một trảo. Nguyên Ngọc tạo ra một kết giới chặn lại nhưng rốt cuộc vẫn là không địch lại nổi thực lực của ả ta.

Ả ta phá hủy kết giới của nàng xong, vung một trảo tiếp đến nhưng bị nguyên thần Ô Kháp Nhĩ hiện ra tung một chưởng đánh bật ra xa. Nguyên Ly từ phía sau thi triển Vân căn tạo ra một đám mây lớn bao bộc ả ta lại nhưng lại bị một trảo của ả vung đến đánh bật ra xa.

Mâu Thành Vũ thấy cảnh này liền thi triển lại huyết lôi cầu bọc trong Thiên Linh căn phóng đến chỗ ả, sau đó bồi thêm một đòn chí mạng từ Đoạn Nguyệt Giản. Lúc hắn tưởng chừng như đã thành công thì nhận được ba cái hỏa lôi cầu phóng về phía mình nhưng hắn chỉ tránh được có một.

Tông Mao Bàng đứng từ xa thi triển Băng căn tạo ra một cái lồng băng lớn, sau đó thi triển Thiên Linh căn ám sát lặng lẽ lao đến chỗ ả định dùng một đòn kết liễu nhưng lại nhận được một cái hỏa lôi cầu. Hỏa lôi cầu của ả ta nhắm đến cánh tay phải của hắn nhưng may mắn Thần Hư Giới xuất hiện và hấp thụ nó.

"Đúng là oan gia ngõ hẹp mà. Không thể tin được yêu quái Họa Bì lại thành cái dạng thảm hại này." Thần Hư Giới nguyên thần hiện ra, khinh bỉ nhìn ả ta: "Rốt cuộc chỉ là thứ mượn da kẻ khác sống."

Họa Bì?! Tên khốn khinh người này nói ả ta là Họa Bì? Phải nói yêu quái khó đối phó nhất thiên hạ trong đó có Họa Bì bài vị thứ 79 trên tổng bảng. Họa Bì là một yêu quái không có da, chỉ có thịt và các chức năng khác của con người, bình thường hình dáng thật sự vô cùng ghê. Chính vì bẩm sinh không có da nên là Họa Bì thường hay lui đến những nơi có người sinh sống, giết rồi lấy da người khoác lên. Đôi khi để tiết kiệm công sức hơn thì sẽ đến những nơi có chiến tranh, lấy da của xác chết mà dùng. Loại yêu quái Họa Bì này tu luyện linh căn tứ hệ nhưng đó không phải lý do khiến chúng khó đối phó mà là mắt chúng. Nếu nhìn thấy mắt của Họa Bì thì sẽ bị nó hút đi cả linh hồn để tu luyện.



"Ngươi là ai?"

"Cái thứ Họa Bì thấp hèn như ngươi còn muốn biết danh phận của ta? Hừ, nếu biết hôm nay gặp lại ngươi thì ngày đó đáng lẽ ra ta nên giết sạch các ngươi cho rồi chứ sống đúng là chướng mắt." Thần Hư Giới ngạo nghễ nói: "Còn phải nói thêm là dù tu luyện đến đâu thì Họa Bì tộc cũng chỉ là một tộc tam lưu thấp kém."

"Họa Bì tộc chính là ngươi đồ sát?! Ngươi là Tập Quán?! Tập Quán... Mối thù diệt tộc này ta nhất định phải trả!"

Ả ta gầm rú lên những tiếng đinh tai nhức nhốc khiến bọn họ khó chịu nhăn mặt nhìn Thần Hư Giới chẳng quan tâm sự đời. Tên này là người diệt Họa Bì tộc? Chẳng trách chục vạn năm trước Họa Bì tộc tự nhiên diệt vong. Còn Tập Quán là ai?

Phất tay một cái, Thần Hư Giới tạo ra một khe nứt trên mặt đất rồi điều khiển đất đá xung quanh bay lên tạo thành một cái lồng giam tròn nhốt ả lại. Ả liên tục gào thét muốn thoát khỏi nhưng Thần Hư Giới liền nhấc một ngón tay lên khiến nước hồ đen ngòm phóng thẳng về phía ả. Từ trên lồng giam bằng đất hiện ra một lỗ nhỏ rồi để nước tràn vào. Sau đó là tiếng hét thất thanh của ả vang lên.

Nhìn thấy cảnh này Tống Mao Bàng nhận ra cái gì đó sai sai. Chẳng phải Họa Bì này sống dưới nước đen đó bao nhiêu năm không có gì mà sao đến tay tên phá hoại Thần Hư Giới lại thành ra thế này. Chỉ có một khả năng duy nhất chính là tên này đã pha một thứ gì đó vào nước.

"Vẫn phải nói Họa Bì các ngươi nếu năm đó chịu yên phận mà ở dưới quyền Tùy Duyệt Đế Quân Lăng Túc sinh sống thì cũng đâu đến thảm cảnh này. Lũ phản bội các ngươi đến cuối cùng vẫn là tìm đến cái chết." Thần Hư Giới ngạo mạn nói rồi quay sang Tống Mao Bàng với thái độ dịu hơn chút: "Mau dùng Viêm căn thiêu chết ả ta, với chiêu đó của ta chỉ làm suy yếu chút thôi nên vẫn cần chủ nhân giúp đấy."

Tống Mao Bàng: "..." Rốt cuộc ta là chủ nhân hay ngươi là chủ nhân?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.