Chương trước
Chương sau
Phía sau hắn một nữ nhân vận thanh y dung mạo phi phàm xuất hiện, tay còn cầm một tẩu thuốc. Điền Khách cũng không quay lại nhìn nàng ta mà chỉ kêu thuộc hạ lấy cho nàng một cái ghế rồi mang trà thượng hạng ra tiếp đãi. Xem ra Vạn Tự Lưu có chuyện muốn nói với hắn nữa rồi.

"Không biết diễm phúc nào đã đưa Thanh Nhàn tiên cô đến đây? Một nơi đầy giết chóc như Vương Giả Chi Thành này không biết đã tạo hứng thú gì cho Băng Nguyệt Tiên Cô Thanh Nhàn ghé thăm đây?" Điền Khách cất giọng lạnh lùng hỏi.

Thanh Nhàn cười nhạt, thong thả ngồi xuống, nói: "Hôm nay đến đây một phần là vì mẫu thân đã thám thính được chút tình hình của Thiên giới, hành động tiếp theo của Triệu Đức Hành và kẻ phản đồ trong Ngũ Hiền Vương. Không biết Vương Giả Chi Vương đại nhân có hứng thú nghe ta kể không?"

"Rốt cuộc dò la thế nào rồi? Thanh Nhàn tiên cô, ta vẫn là khuyên ngươi hãy thận trọng trước mọi tình huống vì chuyện gì cũng có thể phát sinh được cả. Triệu Đức Hành sớm muộn gì cũng chết, chúng ta không cần nhúng tay vào chuyện này quá nhiều mà hãy để nó diễn ra tự nhiên thì hơn." Điền Khách nhấp ngụm trà nói.

"Hahah, Điền đại nhân đúng là vui tính nhưng mà chúng ta vẫn có trách nhiệm dù lớn hay nhỏ trong chuyện này. Thất muội nhà ta bói ra được sau này Phượng tộc sẽ bị đời Đế Quân tiếp theo diệt tộc nên chúng ta cũng cần phải can thiệp vào. Nếu huyết mạch Phượng tộc vẫn còn thì khả năng Thanh Điểu Dực Phượng truyền thừa sẽ là của đứa trẻ ấy. Như thế chẳng phải sẽ quá tốt sao? Đều là phượng hoàng với nhau thì khi nhận truyền thừa sẽ ít đau đớn hơn." Thanh Nhàn cười nhạt nói.

"Bổn vương nói là chuyện quan trọng mới tham gia, không ngờ chỉ mới nói hôm qua thôi mà hôm nay liền đưa đến một đại sự cho ta giải quyết. Có điều ngươi nên giữ cho kẻ tiếp không vướng vào ái tình nam nữ để cho lời nguyền của Thanh Điểu Dực Phượng ít phát tác lại. Không biết vì sao mà Nguyệt lão lại làm chuyện chẳng thể hiểu nổi nữa." Điền Khách chán nản nói.

"Tại Nguyệt lão vì nhìn thấy một nữ nhân say mê bản sao Tuyết Phượng của ngài ấy mà không được đáp lại nên mới nguyền rủa. Mà khi Thanh Điểu Dực Phượng thu lại bản sao thì cũng bị dính luôn lời nguyền vô cơ đó." Thành Nhàn một tay đặt lên má, giọng buồn phiền nói.

Nàng cũng không tin chuyện này lắm nhưng khi thất muội bói ra tương lai của kẻ tiếp nhận truyền thừa tiếp theo không khỏi trợn tròn mắt kinh ngạc. Thế nào mà lại có thể bị đội một cái nón xanh suốt mấy năm mà không biết chứ. Aida, phải nói Nguyệt lão này đúng thật là độc ác mà. May mà nàng không đi đâu thả thính chứ không thì bây giờ chắc cũng bị như thế rồi.



Hiện Hoàng Cẩn và Quan Thường Quy đều có hành động mờ ám vô cùng. Sau cái chết của Hồng Y tiên tử thì hai kẻ này bắt đầu cẩn thận hơn. Tên Diệp Kỷ thì hoàn toàn bị loại khỏi tầm mắt của nàng vì hắn có hận thù với Hoàng Cẩn nên là sẽ không làm gì quá ngu ngốc. Tiếp theo còn phải nói đến hành động của Triệu Đức Hành. Hắn không biết đang âm mưu cái gì mà lại bắt nhiều yêu thú về Thiên giới. Nếu muốn tạo một đội quân yêu thú thì không nói đi nhưng hành động kỳ quái của hắn càng khiến nàng chú ý hơn.

"Vương Giả Chi Thành đã ở đây bao lâu rồi? Ngài không sợ một lúc nào đó Triệu Đức Hành sẽ tìm đến đây sao? Ta biết thực lực của Vương Giả Chi Thành và những tướng sĩ dưới trướng ngài nhưng vẫn phải cẩn thận thì hơn." Thanh Nhàn thở ra một làn khói, ánh mắt hướng về phía Điền Khách.

"Ta không quan tâm mọi chuyện ra làm sao nhưng ta biết chuyện Vương Giả Chi Thành này sớm muộn gì cũng bại lộ là không thể tránh khỏi. Nhưng Triệu Đức Hành dù tập hợp những kẻ mạnh nhất Thiên giới lại một chỗ cũng không có nổi một cái khả năng hạ được tòa thành này. Hơn nữa Huyễn Thanh Cốc các ngươi cũng không muốn nhìn thấy đồng minh của mình ngã xuống đâu." Điền Khách bình thản nói.

Nói thế nào thì Huyễn Thanh Cốc mạnh hơn Thiên giới gấp ba lần nhưng không tấn công là vì không cần thiết. Hơn nữa Vương Giả Chi Thành tồn tại không có nhiều lợi ích nhưng mà hiện vẫn cần hai thế lực này hợp tác ứng phó mọi tình huống. Chỉ cần giữ thế giới này cân bằng là đủ.

_ _ _ _ _

Ba Ngải Tư trở về phòng, an thần ngồi trên ghế không lộ ra bất kỳ cảm xúc. Nguyên Thủy Tinh Kiếm nhìn thấy y như vậy cũng chỉ thở dài rồi nhanh chóng dọn dẹp phòng một chút. Hắn không biết phải làm sao với y nữa. Cảm giác bị hố cho một vố không phải ai cũng chịu được nên là hắn không thể nói gì được.

Sống đến từng này tuổi, Nguyên Thủy Tinh Kiếm nói thế nào vẫn không thể so được với người hay trên chiến trường như y. Vì Cuồng Ma Tà Long quá mạnh nên đối thủ không có lấy quá nhiều kẻ ngoài sáu họa thú, Đế Quân Lăng Túc, Tứ Đại Tinh Linh, Tứ Đại Hung Thú và Thánh Thủ thì không còn ai nữa. Đến cả Tam Thanh còn không thể so sánh nên hắn rất ít khi ra trận và càng không hiểu nhiều cảm xúc của con người nên không biết hình dung thế nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.