Chương trước
Chương sau
Tụ Hiền Thi Văn Các, Thái Diên Sơn.

Nguyên Ly ngồi bên hiên nhà nhìn bầu trời âm u đầy mưa không khỏi chán nản. Tình cảnh hiện tại không có lấy nổi một màu sắc tươi đẹp gì cả. Thông qua thủy kính gặp Minh Vương thì bọn họ biết được chuyện sổ sinh tử bắt đầu rục rịch. Dự đoán không lầm thì tiếp theo sẽ là Chu Tước và Đào Ngột chuyển thế nhưng cũng không chính xác cho lắm.

"A Ly, muội ngồi đây nửa canh giờ rồi đấy. Đừng suy nghĩ về chuyện đó nữa, rồi mọi thứ sẽ trở lại như cũ thôi." Nguyên Ngọc từ đâu đi đến với A Mẫn trên tay: "Chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ đối mặt với Triệu Đức Hành thôi. Ta cũng khá lo cho tên Tạ Trình kia khi mà nghe Minh Vương bảo hắn sẽ chết trong tương lai."

"Hắn chết vì Thanh Điểu Dực Phượng đúng không? Minh Vương bảo hắn chết đi nhưng không đầu thai mà đi khắp nơi tìm kiếm tung tích của kẻ tiếp nhận truyền thừa tiếp theo. Không biết hắn chết chưa." Nguyên Ly thở dài nói.

Điều quan trọng nhất lúc này của bọn họ là phải cố gắng mạnh lên rồi sau này khi y xuất quan thì bọn họ có thể giúp y nhiều hơn. Sau khi dùng Mục Độc Quả, tu vi của bọn họ thăng tiến đến Ngưng Đan cảnh nhưng như thế vẫn chưa đủ. Triệu Đức Hành sẽ mạnh lên rất nhanh vì xung quanh hắn đều có nguyên liệu thăng cấp nên không thể nghỉ ngày nào được. Bọn họ vẫn còn muốn bảo hộ Nhân tộc khỏi Thiên giới.

Giờ đây trong mắt chúng thần tiên tại Thiên giới, Nhân tộc chẳng là gì cả. Những kẻ mang huyết thống thấp hèn phi thăng thành thần còn không có cuộc sống tốt hơn khi ở Phàm giới là bao. Minh Vương còn kể cho bọn họ nghe về chuyện thần tướng Cao Lộc vì bảo hộ một đứa trẻ loài người mà bị Triệu Đức Hành gán tội và đem đến Thập Điện Diêm Vương dụng hình suốt mấy trăm năm. Những thần tiên khác thì cười nhạo một kẻ đến từ Nhân tộc thấp hèn như Cao Lộc và giờ thì tung tích của thần tướng ấy dường như đã bị ai đó xóa mất khỏi thế giới này vậy.

Một bên khác, Mâu Thành Vũ chứng kiến chuyện này cũng không muốn nhúng tay nhiều vào vì nó không phải chuyện bọn họ nên lo. Đám thần tiên đạo mạo đó làm gì cũng được miễn là nó không ra tay tàn sát những sinh linh vô tội là được. Còn về chiến tranh giữa phàm nhân với nhau thì không thể xen vào vì đó là chuyện của con người nên cứ để bọn chúng tự giải quyết, chỉ can thiệp khi nó ảnh hưởng lớn đến nhiều mạng người vô tội và có liên quan đến các thế lực khác.

Tống Mao Bàng đứng gần đó hướng ánh mắt về phía Mâu Thành Vũ: "A Vũ, đệ không muốn nói thêm về Bắc Đẩu Huyền Tinh Thạch sao? Ta cảm thấy đệ nên mở lòng thật nhiều với người khác thì hơn. Đệ như thế này là không tốt đâu. Nói ra sẽ giúp chúng ta cảm thấy thoải mái hơn."

"Huynh không cần quan tâm đến ta đâu. Rồi sớm muộn gì thời khắc đó cũng sẽ đến và chúng ta sẽ sống hoặc chết. Đại Chiến Thiên Ma lần ba ngàn năm sau sẽ nổ ra. Lúc đó có lẽ chúng ta sẽ không đủ sức giết Triệu Đức Hành và ngăn cản Thời Kỳ Hắc Ám thứ hai diễn ra." Mâu Thành Vũ nói rồi bỏ đi về phòng.



Về phòng, Mâu Thành Vũ bắt đầu ngồi thiền rồi đi vào thức hải của mình. Thức hải của hắn mang một màu sắc của một sơn cốc lớn được hắn mô phỏng lại Dương Hoàn La Cốc nơi hắn từng ở. Trong thức hải, hắn đã nhìn thấy tương lai của bản thân, khá là u tối khi chính hắn đã giết tất cả mọi người, Triệu Đức Hành cười khoái chí rồi sau đó bị kẻ nào đó chém đầu.

***

Dẹp đi những suy nghĩ vỡ vẩn, hắn đi đến một bờ hồ rồi lặn xuống. Dưới hồ có một vỏ sò lớn, hắn bơi lại gõ gõ vài cái khiến vỏ sò bật mở. Bên trong chính là một mỹ nhân ngư xinh đẹp, mắt nàng nhắm lại, môi nở nụ cười nhẹ nhàng.

"Tiêu Hà, ngươi cho ta biết tương lai của ta có thể thay đổi không? Ngươi thân là thuộc hạ của Thánh Hoàng Đức Mẫu, cũng không muốn nhìn thiếu chủ của ngươi chết nên làm ơn hãy cho ta biết." Mâu Thành Vũ giọng đầy lo lắng nói.

Nữ nhân tên Tiêu Hà từ từ mở mắt, cười nhạt: "Những gì đại nhân đây thấy chỉ là một phần của tương lai, đâu thể phân định tốt xấu được."

"Đó là tương lai đấy! Làm cái gì cũng phải phòng bị! Chẳng lẽ ngươi muốn ta một tay giết tất cả những người quan trọng nhất với ta sao?! Ngươi có còn trung thành với Thánh Hoàng Đức Mẫu hay không vậy?!" Mâu Thành Vũ tức giận quát.

"Hỗn Độn đại nhân, thứ cho năng lực của ta. Năng lực nhìn thấy tương lai của ta đúng là có thể nhìn thấy được tương lai nhưng cũng lắm chỉ thấy được một phần nhỏ thôi. Người có thể thấy được toàn bộ tương lai là Thánh Hoàng Đức Mẫu, hơn nữa năng lực này của ta cũng là do người ban tặng nên không chính xác hoàn toàn. Mong Hỗn Độn đại nhân hiểu cho ta." Tiêu Hà cúi đầu nói.

Giờ Mâu Thành Vũ chẳng thể làm gì nàng ta được. Tiêu Hà này chính là một Nhân Ngư tộc cao cấp dưới trướng Tinh La Quang Minh Thánh Hoàng Đức Mẫu, là một trong sáu kẻ được ban phước cho năng lực nhìn thấy một phần tương lai. Sáu kẻ đó gồm Tiêu Hà nàng ta, Vạn Tự Lưu, Hồng Y tiên tử, con gái Minh Vương Quảng Thiên Lộ, hai kẻ còn lại thì hắn không biết đang ở đâu nhưng chắc chắn phải rất quen thuộc nên không quá xa để tìm cho lắm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.