Ngựa được dùng đều là ngựa chiến trong quân doanh, người cưỡi đều là tu sĩ của Đạo viện. Tuy rằng chỉ có hơn 30 người nhưng đi đứng dứt khoát, hành động nhanh chóng, mang khí thế của thiên quán vạn mã.
Vó ngựa như sấm, nhưng đột ngột dừng lại!
Ngựa đều là chiến mã trải qua trinh chiến nhiều năm, nhưng lại tung vó rít lên trước màn sương mù bao trùm toàn bộ trấn Tiếu Lâm, mặc cho người cưỡi thúc giục như thế nào cũng không bước thêm dù chỉ một bước.
Hơn ba mươi con ngựa chiến kinh hãi và đồng thanh rít lên. Trong trấn Tiểu Lâm dường như có điều gì đó khiến chúng sợ hãi. cảnh tượng này thật đáng sợ.
Cho dù vì thực lực của người cưỡi khiến cho cảnh tượng nực cười ngã ngựa trước trận chiến không xảy ra nhưng sĩ khí đi xuống trông thấy, không còn hừng hực khí thế như khi mới ra khỏi thành.
Ngay cả ánh mắt của Vương Trường Tường người luôn bình thản cũng trở nên thận trọng.
Chỉ có Ngụy Nghiễm là mặt không đổi sắc.
Bộ giáp trên người hắn ta loang lố nhiều màu, đao bên cạnh hông dài và thẳng. Bên dưới là
chiến mã, cao to hùng dũng.
Ai cũng biết đây là ba thứ mà Nguy Nghiễm yêu thích.
Hắn ta đột nhiên rút đao.
Như thế một tia chớp lóe lên, đao quang đã biến mất. Nhưng con bảo mã dưới chân hắn chợt rít lên, chiếc đầu lớn của nó rời khỏi cố rơi xuống, cột máu từ cổ phun mạnh ra xa một khoảng.
Xác ngựa ngã fâm xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dia-chi-cong/3414624/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.