Cho nên y mới muốn đưa thi thể Phương Bằng Cử về, đế gã không đến mức phải lưu lạc bên ngoài sau khi chết. Đây cũng không phải xuất phát từ tán thành hay là đồng tình đối với Phương Bằng cử, mà chỉ vẻn vẹn là sự tôn trọng đối với tình huynh đệ, đối với kỷ niệm giữa năm người bọn họ.
Đây chính là Lăng Hà.
Mặc kệ bộp chộp như Đồ Dã Hổ, hay là ngạo mạn như Phương Bằng cử, đều cam tâm tình nguyện gọi y là đại ca, đâu phải chỉ là bởi vì tuổi tác?
“Huynh đi đi. Người chết đèn tắt, ân oán dều xóa sạch.” Bước chân Khương Vọng dừng lại: “Có điều, ta không thể đi cùng huynh.”
“Ta cũng không làm được.” Triệu Nhữ Thành cũng đột nhiên nói.
Lăng Hà vỗ vỗ vai Triệu Nhữ Thành, lại sâu sắc nhìn Khương Vọng một chút, liền quay người rời đi.
Gia cảnh nhà Triệu Nhữ Thành ưu việt, nên đã tự mua một tòa nhà cho mình ở phụ cận Đạo viện, có hơn mười đầy tớ hầu hạ sinh hoạt thường ngày, không ở ký túc xá thường xuyên. Đồ Dã Hổ thì một khi uống rượu cũng khồng phải nhất thời nửa khắc có thể uống xong.
Cho nên sau khi Khương Vọng trở lại ký túc xá, mới đột nhiên nhận ra, cảnh ồn ào bình thường trong túc xá đã biến mất, giờ chỉ còn lại mỗi mình hắn.
Hắn đóng cửa lạt vô thức nhìn chiếc giường được kê sát cùng bên trái của căn phòng kia một chút.
Trên giường là chăn đệm sạch sẽ được xếp vô cùng chỉnh tề, chất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dia-chi-cong/3414598/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.