“Long gia, nhiệm vụ lần này thất bại là chuyện ngoài ý muốn, Tô Thanh Nhiễm chạy đến Giang Thành vốn là đã đến bước đường cùng. Nhưng cuối cùng người của chúng ta đều chết hết, cô ta cũng không rõ tung tích, có lẽ đã được người ngoài cục cứu đi, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, e rằng chúng ta không thể…”
Nghe vậy, người đàn ông được gọi là Long gia thẳng thừng cắt ngang, tức giận nói: “Tôi không cần bất cứ lời giải thích nào cả! Tôi chỉ cần kết quả!”
“Hắc Phong, tôi cho cậu thời gian ba ngày, cậu bắt buộc phải tìm được tung tích của Tô Thanh Nhiễm, và gϊếŧ người đã cứu cô ta!”
Giọng nói của người đàn ông lộ vẻ hung tàn, đằng đằng sát khí.
“Vâng, Long gia! Tôi lập tức cử người đến Giang Thành điều tra!”
Hắc Phong cúp điện thoại.
Long gia khua tay với cô gái xinh đẹp, sau khi cô gái đi ra khỏi phòng, anh ta lập tức gọi một cuộc điện thoại. “Cô Âu Dương, xin lỗi, chuyện mà cô căn dặn, trước mắt vẫn chưa hoàn thành.”
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Giọng nói của người phụ nữ thần bí vang lên từ đầu dây bên kia.
“Xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mục tiêu bị người nằm ngoài kế hoạch cứu đi, có điều cô Âu Dương cứ yên tâm, nhiều nhất là ba ngày, tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”
Trước mặt người phụ nữ thần bí, Long gia hung hãn trở nên vô cùng cung kính.
“Anh tốt nhất đừng làm tôi thất vọng! Cho dù có đào ba thước đất, anh cũng phải trừ khử mục tiêu, không ai có thể ngăn cản kế hoạch của tôi!”
Người phụ nữ thần bí nói, giọng nói vô cùng lạnh lùng.
“Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”
Sau khi cúp điện thoại, trên mặt Long gia đổ mồ hôi nhễ nhại.
Sau đó, sắc mặt của anh lại trở nên dữ tợn, khôi phục uy nghiêm đại lão Thanh Đường Hội. …
Giang Thành.
Sau khi liên tục tu luyện hai tiếng đồng hồ, Tả Tu cuối cùng cũng tu luyện hai môn thần thuật đến nhập môn.
Thiên Địa Thần Quyền luyện ra quyền ý, mỗi lần đánh một quyền đều bộc phát ra tiếng xé gió, uy lực kinh người.
Âm Dương Chỉ cũng luyện ra khí cơ, miễn cưỡng có thể làm được chỉ ngự khí, làm tổn thương người khác cách không, nhưng hiện giờ uy lực không mạnh.
Cho dù là vậy, cao thủ Khí cảnh đồng dạng cũng sẽ bị Tả Tu nghiền ép.
Thấy thời gian không còn sớm nữa, Tả Tu ngừng tu luyện, đi đến ga tàu cao tốc để đón người.
Hành khách lũ lượt như dòng chảy.
Không đến mười phút, Hàn Nguyệt đi ra khỏi cửa.
Cô ấy mặc một cái váy dài màu trắng kiểu bó eo, tôn lên vóc dáng mảnh khảnh và duyên dáng, cộng với khuôn mặt xinh đẹp, tỷ lệ người quay đầu nhìn rất cao, những người đàn ông xung quanh cũng đang liếc nhìn cô ấy bằng ánh mắt rực lửa. “Hàn Nguyệt!”
Tả Tu kêu một tiếng và mỉm cười đi tới.
Hàn Nguyệt cũng đã nhìn thấy Tả Tu, cô ấy nở nụ cười xinh đẹp, nhanh chân bước ra ngoài.
Tả Tu đưa tay ra, định nhận lấy hành lý của Hàn Nguyệt, nhưng không ngờ rằng cảm xúc của Hàn Nguyệt đột ngột thay đổi, cô ấy đột nhiên ôm lấy Tả Tu, giọng nói hơi nghẹn ngào: “Tả Tu, chị xin lỗi, chị lại khiến em mất công việc rồi.”
“Chị Tiểu Nguyệt, không sao đâu, chị đi huấn luyện trở lại, lập tức có thể thăng chức trở thành phó chủ nhiệm, nên vui vẻ một chút, đi thôi, em mời chị ăn cơm.”
Tả Tu nhẹ nhàng ôm lấy Hàn Nguyệt, dắt tay cô ấy đi.
Tuy Hàn Nguyệt cũng là một người phụ nữ xinh đẹp, thân hình rất tốt nhưng dù có ôm cô ấy thì Tả Tu cũng sẽ không có bất cứ suy nghĩ vẩn vơ.
Hai người họ lớn lên bên nhau từ nhỏ, thanh mai trúc mã tình như chị em.
Hàn Nguyệt lớn hơn anh một tháng, đương nhiên xưng là chị.
Hàn Nguyệt cắn đôi môi đỏ, trước ánh mắt chăm chú của mọi người, cô ấy cũng không tiện ôm Tả Tu nữa.
Cô ấy điều chỉnh cảm xúc, lau nước mắt nói: “Em đã bị đuổi việc rồi, lấy đâu ra tiền chứ, cứ để chị mời đi, từ nhỏ đến lớn, đều là em chăm sóc cho chị, đi nào, chị mời em ăn tôm hùm om dầu.”
Tả Tu mỉm cười, nhận lấy hành lý, hai người họ nhanh chóng bắt xe đi đến một cửa hàng tôm hùm.
Một đĩa tôm hùm to được đưa lên, ăn uống ngon lành nhưng cảm xúc của Hàn Nguyệt vẫn không được tốt.
“Chị Tiểu Nguyệt, chị đừng sụt sịt nữa, một người đàn ông như em, dù có bê gạch cũng có thể sống được, cứ ăn uống no nê mỉm cười trước, lát nữa em nói cho chị biết một tin tốt.”
Tả Tu bóc một con tôm, đút đến bên miệng cho Hàn Nguyệt.
“Rõ ràng là trong lòng em rất đau khổ, nhưng em vẫn sống vô tư như vậy, chuyện này dì vẫn chưa biết phải không?”
“Mẹ em à, tạm thời không nói cho bà ấy biết, chị cũng đừng lo lắng, biển rộng tùy ý cá nhảy trời cao mặc sức chim bay. Hiện giờ, một bệnh viện nhỏ nhoi đã không thể chứa được con rồng lớn như em nữa, chúng ta khoan nói đến những chuyện này, chị ăn nhiều một chút.”
Tả Tu cười hì hì, ăn ngấu nghiến, ăn đến mức miệng dính đầy dầu.
Trong lòng Hàn Nguyệt vẫn lo lắng, ăn không thấy ngon.
Cô ấy biết nguyên nhân thật sự Phương Thế Hào đuổi việc Tả Tu, là bởi vì cô ấy không chịu khuất phục.
Cô ấy lo lắng cho Tả Tu nhiều hơn.
Cha vào tù, mẹ một mình chống đỡ, trong nhà còn nợ một triệu rưỡi tệ, bây giờ Tả Tu lại mất đi công việc, chuyện này quả thật là như sét đánh giữa trời quang với dì.
Cô ấy cũng không biết làm thế nào để an ủi Tả Tu.
“Thôi, em nói cho chị biết trước, em đã tìm được công việc mới rồi.”
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Hàn Nguyệt, Tả Tu liền nói sau khi ăn no bụng.
“Công việc gì vậy? Có phải em đến công ty của bạn gái cũ làm bảo vệ không?” Hàn Nguyệt hỏi.
Cô ấy biết rằng Tả Tu đang âm thầm luyện võ, cũng biết bạn gái cũ thời đại học của Tả Tu là cô chủ nhà giàu ở Tô Thành, công ty lớn trong tập đoàn nổi tiếng Giang Nam, từng bảo Tả Tu đi làm bảo vệ.
“Nhảm nhí, em đường đường là đàn ông con trai sức dài vai rộng, là người làm bảo vệ sao?”
Tả Tu lườm nguýt một cái, vô cùng kiêu ngạo nói: “Công việc hiện giờ của em là thần y! Bất cứ căn bệnh hiểm nghèo gì cũng có thể chữa được, chị tin không?”
“Tả Tu, em có thể đứng đắn chút được không, lại giở trò yêu ma quỷ quái!”
Ánh mắt xinh đẹp của Hàn Nguyệt lộ vẻ thất vọng.
Gần một năm nay, cô ấy nghe Tả Tu lảm nhảm, đã nghe đến mức sắp phát điên đến nơi rồi.
“Những gì em nói là thật, em đã học y thuật Chúc Do cổ đại, dựa vào pháp lực để chữa bệnh cho bệnh nhân, tay đến bệnh hết, hôm nay em chữa vết sẹo bỏng trên lưng cho người ta, nhận được mười ngàn thù lao, chị nhìn này!”
Tả Tu đập mười ngàn tệ lên trên bàn.
Sắc mặt Hàn Nguyệt lập tức thay đổi: “Trên đời này làm gì có thần y gì chứ, em đi ăn trộm phải không?”
“Ai cần em chữa chứ, nói mê nói sảng! Dù sao thì chị cũng không tin.”
Mặc dù họ thân thiết với nhau như chị em nhưng khuôn mặt của Hàn Nguyệt vẫn đỏ ửng.
“Chao ôi, Tả đại thần y của tôi, cậu ăn uống vui vẻ nhỉ!”
Đột nhiên, sau lưng vang lên giọng nói quái gở.
Hàn Nguyệt ngẩng đầu nhìn sang, sắc mặt lập tức thay đổi.
Tả Tu không cần quay đầu lại cũng biết rằng lão già háo sắc Phương Thế Hào đến.
Từ khi ra khỏi ga tàu cao tốc, giác quan nhạy bén của anh đã nhận ra rằng lão già chết tiệt đó vẫn luôn bám theo đằng sau họ.
“Lão già chết tiệt, ông đến đúng lúc lắm, tôi còn lo lắng là ông sẽ không đến đấy.”
Tả Tu cười nói.
Bị kẻ thù chèn ép nhiều năm, bắt đầu từ bây giờ, cuối cùng anh cũng có thể khởi động kế hoạch trả thù rồi.
“Thằng ranh chết tiệt, chờ tao tống mày vào tù, để xem mày còn dám mắng chửi tao nữa không? Còn Hàn Nguyệt, hì hì, ông đây không còn kiên nhẫn nữa, nếu cô không ngoan ngoãn nghe lời thì tôi sẽ tống cậu ta vào tù ngay lập tức!”
Phương Thế Hào cười khẩy, ông ta cũng chẳng thèm liếc nhìn Tả Tu, mà nhìn chằm chằm vào Hàn Nguyệt với ánh mắt như cầm thú.
Bác sĩ xinh đẹp non nớt như vậy, phó viện trưởng như ông ta nhất định phải nếm thử mùi vị tươi ngon mới được.
Nói đoạn, ông ta khoát tay, mấy tên tóc vàng đi theo sau lưng ông ta bao vây lấy Tả Tu.
“Thằng ranh con, dám chống lại phó viện trưởng Phương, mày chán sống rồi! Chỉ cần bọn tao bỏ thứ bột trắng này lên người mày, sau đó gọi một cuộc điện thoại, đội cảnh sát sẽ bắt mày đi ngay lập tức, bị phán xử mười năm cũng không thành vấn đề!”
Một tên tóc vàng trong số đó nói với nụ cười xấu xa.
Sắc mặt của Hàn Nguyệt lập tức trở nên tái nhợt.
Cô ấy không ngờ rằng thủ đoạn của Phương Thế Hào lại có thể độc ác như vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]