Khi Nhan Tịch tỉnh lại một lần nữa, y ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.
Cả người y căng cứng, sau đó lại thả lỏng, hương thơm vương vấn đầu chóp mũi là thứ trong phòng giam đầy bóng tối kia không thể nào có được.
Nhan Tịch nghiêng đầu nhìn, trần nhà và cách bài trí thật xa lạ, tuy nhiên hơi ấm bên gối khiến người ta an tâm.
"Tỉnh rồi?". Mạc Thiên Di đặt chén thuốc xuống bàn:"Tỉnh thật đúng lúc, thuốc vừa mới sắc xong."
"Thiên Nhi". Nhan Tịch với tay:"Thiên Nhi."
"Sao vậy? Có phải có chỗ nào khó chịu..."
Mạc Thiên Di còn chưa nói hết, tay bị người ta kéo mạnh, thuận thế đổ người xuống giường. Hơi thở ấm áp phả vào một bên cổ, cả người nàng bị ôm chặt cứng, Mạc Thiên Di vươn tay đáp lại. Một lúc lâu không thấy y nói gì, Mạc Thiên Di hỏi:"Sao chàng không hỏi chúng ta đang ở đâu?"
"Đâu cũng được". Cả người Nhan Tịch như hận không thể hóa thành vật trang sức dính chặt lên người nàng. Tay y ôm eo nàng, đầu dụi vào cổ nàng lẩm bẩm:"Có nàng là được."
"Chúng ta đang ở Vân gia, vẫn chưa rời khỏi Tây Hạ. Lần này tìm được chàng, thoát khỏi nơi đó đều là công lao của A Bảo, những người còn lại bị nhốt đều đã được cứu ra. Tình trạng của chàng không tốt lắm, lúc này không tiện di chuyển đường xa. Với lại...". Mạc Thiên Di im lặng một thoáng, chủ động nói:"Ta còn chuyện chưa hoàn thành."
Lại một thoáng im lặng nữa, Nhan Tịch nói khẽ:"Ta hiểu."
Mạc Thiên Di ngồi dậy:"Uống chút cháo trắng trước, sau đó còn phải uống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-di/1154808/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.