Khi Nhan Tịch tỉnh lại một lần nữa, y ngửi thấy một mùi hương quen thuộc. Cả người y căng cứng, sau đó lại thả lỏng, hương thơm vương vấn đầu chóp mũi là thứ trong phòng giam đầy bóng tối kia không thể nào có được. Nhan Tịch nghiêng đầu nhìn, trần nhà và cách bài trí thật xa lạ, tuy nhiên hơi ấm bên gối khiến người ta an tâm. "Tỉnh rồi?". Mạc Thiên Di đặt chén thuốc xuống bàn:"Tỉnh thật đúng lúc, thuốc vừa mới sắc xong." "Thiên Nhi". Nhan Tịch với tay:"Thiên Nhi." "Sao vậy? Có phải có chỗ nào khó chịu..." Mạc Thiên Di còn chưa nói hết, tay bị người ta kéo mạnh, thuận thế đổ người xuống giường. Hơi thở ấm áp phả vào một bên cổ, cả người nàng bị ôm chặt cứng, Mạc Thiên Di vươn tay đáp lại. Một lúc lâu không thấy y nói gì, Mạc Thiên Di hỏi:"Sao chàng không hỏi chúng ta đang ở đâu?" "Đâu cũng được". Cả người Nhan Tịch như hận không thể hóa thành vật trang sức dính chặt lên người nàng. Tay y ôm eo nàng, đầu dụi vào cổ nàng lẩm bẩm:"Có nàng là được." "Chúng ta đang ở Vân gia, vẫn chưa rời khỏi Tây Hạ. Lần này tìm được chàng, thoát khỏi nơi đó đều là công lao của A Bảo, những người còn lại bị nhốt đều đã được cứu ra. Tình trạng của chàng không tốt lắm, lúc này không tiện di chuyển đường xa. Với lại...". Mạc Thiên Di im lặng một thoáng, chủ động nói:"Ta còn chuyện chưa hoàn thành." Lại một thoáng im lặng nữa, Nhan Tịch nói khẽ:"Ta hiểu." Mạc Thiên Di ngồi dậy:"Uống chút cháo trắng trước, sau đó còn phải uống thuốc." Trước đây Nhan Tịch không thể đứng dậy, ngoài hai chân không có cảm giác, thân thể y được bảo dưỡng rất tốt. So sánh với hiện tại, chỉ uống một bát cháo cũng phải dừng đến mấy lần, Mạc Thiên Di không đành lòng nhìn thẳng. Không biết nhớ đến gì đó, y dừng động tác tay, ngữ điệu cứng ngắc hỏi:"Thiên Nhi, hình như y phục của ta..." Y phục mới, cả người khô ráo sạch sẽ, không cần hỏi cũng biết đã được người giúp lau rửa qua. Nhưng người giúp y lau rửa... "Ta giúp chàng đổi y phục". Mạc Thiên Di khó hiểu:"Y phục kia đều đã bẩn, đương nhiên phải đổi." "Là... nàng giúp ta đổi?" Mạc Thiên Di sao còn không nhận ra lý do Nhan Tịch xoắn xuýt, nhướng mày cười:"Chúng ta đã thành thân, cũng không tính là chàng chịu thiệt." Gò má nhợt nhạt của Nhan Tịch ửng đỏ, sau khi nhìn thấy mái tóc bạc dài mềm mại như tơ, sắc mặt y liền ảm đạm xuống. Y dựa vào người nàng, một ngón tay quấn lấy tóc nàng:"Thiên Nhi, ta muốn nghe nàng kể." Mọi chuyện, từ lúc y mất đi ý thức, y làm thế nào hại nàng, tóc nàng, người nàng đánh mất, những nơi nàng đã đi, những việc nàng đã làm, y đều muốn biết. Chuyện này đối với y hay nàng đều tàn nhẫn, nhưng Nhan Tịch hi vọng có thể hiểu rõ người mà y trân quý nhất đã phải chịu đựng những thống khổ bậc nào khi y không ở cạnh nàng, hoặc thậm chí khi những đau đớn đó là do y gián tiếp gây ra. Mạc Thiên Di ngây ra, hồi lâu thở dài, môi nhấp nhẹ bật ra một chữ:"Được." Hai người ngồi cùng nhau cho đến khi chiều tàn, Mạc Thiên Di nói đến miệng khô, nghiêng đầu đón nhận ánh mắt của người bên cạnh, nhẹ nhàng rào trước:"Đã là chuyện cũ rồi. A Tịch, ta sẽ luôn ghi tạc trong lòng, nhưng đây là lần cuối cùng ta nhắc đến chuyện này trước mặt người khác." Đáy lòng Nhan Tịch run rẩy, miệng há ra đóng vào mấy lần, cuối cùng nuốt hết tất cả những lời định nói trở về. Y gật đầu:"Được. Lần cuối cùng." "Mấy ngày nữa ta có thể trở về rất muộn, chàng nhất định phải nghỉ ngơi đúng giờ, uống đủ số thuốc ta chuẩn bị, thả lỏng đầu óc, cố gắng đừng khiến tâm thần lao lực." "Được". Nhan Tịch ngoan ngoãn thuận theo. "Cũng may". Mạc Thiên Di thở ra một hơi:"Cũng may tâm trí chàng vững vàng. Những người được ta cứu ra kia, rất nhiều người đã bị bức điên, ta cũng không có cách nào." Nhan Tịch chỉ cười không nói. Chẳng phải tâm trí y vững vàng, mà là Thất Huyền Cầm kia vô tình dùng sai phương pháp. Muốn dùng hình ảnh của nàng để mê hoặc y, lại vì y luyến tiếc sợ không được nhìn thấy nàng nữa, thà chịu đựng đau đớn cũng không chịu khuất phục. "Thiên Nhi." Mạc Thiên Di đi ra tới cửa, Nhan Tịch ở phía sau thấp giọng gọi với lại. Nàng quay đầu. "Có thể hay không...". Đối diện với đôi mắt trầm tĩnh của nàng, Nhan Tịch hít sâu một hơi, bỗng nhiên mỉm cười:"Không có gì, nàng đi sớm về sớm." Mạc Thiên Di nặn ra một nụ cười, gật nhẹ đầu. Hai cánh cửa khép chặt, cả người Nhan Tịch như bị rút hết sức lực. Y không nghe lời nằm xuống nghỉ ngơi, lưng tựa vào thành giường, mắt hướng ra cửa, qua lớp màng trắng mỏng nhìn thấy bóng lưng mờ mờ dần xa rồi khuất mất. Sau tất cả những gì người đó làm với nàng, người thân của nàng, nếu y vẫn dám mở miệng cầu tình, bản thân sẽ thành kẻ vô sỉ đến trời đất khó dung. Mạc Thiên Di biết không? Nàng biết. Rõ mồn một Nhan Tịch là một người tâm mềm, dù Nhan Tự cầm dao kề cổ y cũng chẳng oán thán nửa lời. Cái y để tâm là lão nuôi nấng y bằng hư tình giả ý, lợi dụng y để y tự tay đâm chết người y yêu nhất. Mạc Thiên Di kéo căng gương mặt, cắn răng ném bỏ giọng nói yếu ớt của người kia ra khỏi đầu. "Ngân Tử". Nàng hỏi người đang đứng ngoài cửa:"Thế nào rồi?" Sở Ngân vuốt tóc nàng:"Không phải dặn nàng ở trong phòng nghỉ ngơi sao, còn không nghe lời chạy đến đây?" "Chỉ là mất chút máu, bồi dưỡng mấy ngày đã đủ rồi". Nàng đè tay y lại, hơi nhíu mày:"Ngân Tử." "Nàng cảm thấy nếu nàng ta yêu một người đến mù quáng, hâm mộ, ngưỡng vọng, luôn cảm thấy bản thân không xứng với người kia, điều gì sẽ khiến nàng ta đau khổ nhất?". Sở Ngân bất ngờ hỏi. Mạc Thiên Di cân nhắc ý nghĩa đằng sau câu từ của y, suy nghĩ một thoáng mới mở miệng:"Chứng kiến người kia... chết trước mặt mình?" "Không". Sở Ngân lắc đầu, ngữ khí bâng quơ:"Là khi thứ quan trọng nhất của nàng ta bị nam nhân khác cướp đoạt." Mạc Thiên Di ngẩng phắt đầu lên, Sở Ngân nhìn nàng đầy cưng chiều:"Đó mới chỉ là bước đầu thôi, khi trở về Đế Đô, lúc ấy mới thực sự bắt đầu. Thiên Nhi, cái mà nàng gọi là trừng phạt chỉ như muối bỏ bể. Cho nên..." "Không cần nghĩ gì cả, ta sẽ thay nàng làm." Tiễn mấy kẻ cặn bã xuống địa ngục, không có cách nào giữ bản thân hoàn toàn tránh khỏi những điều dơ bẩn. Sao ta nỡ lòng để nàng bị những kẻ đó làm bẩn được chứ. Nàng chỉ cần ở nơi này chờ đợi, đợi ta bào mòn hết khí thế trên người bọn chúng, đưa bọn chúng đến trước mặt nàng. "Nhưng còn tung tích của Nhan Tự..." "Có Lăng Tương ở đây, không sợ không tìm được lão ta". Sở Ngân nói:"Nàng chắc không biết, tộc hồ ly của chúng ta có một khả năng gọi là mắt hồ ly. Thứ này không phải bất kỳ thần thú nào sinh ra đã có, ít nhất ta không may mắn sở hữu khả năng này." "Mắt hồ ly?" "Đúng vậy, khai mở mắt hồ ly có thể thôi miên người khác trong một cái chớp mắt. Đây vốn dĩ là khả năng nghịch thiên, trăm năm chỉ có thể dùng một lần, một lần cũng đủ khiến thân thể chịu thương tổn, cần phải tĩnh dưỡng một thời gian dài. Dù vậy ta nghĩ, nếu là vì nàng, tên đó hẳn rất nguyện ý." Dưới chân Mạc Thiên Di như bị châm một mồi lửa, mặt nàng biến sắc, cuống cuồng muốn xông vào trong:"Ta không cần! A Diêm..." "Thiên Nhi". Sở Ngân ngăn lại, nghiêm khắc ngắt lời nàng:"Đây là thứ lòng Hỏa hồ cảm thấy nợ nàng." Mọi người đều biết Nhan Tịch là khúc mắc trong lòng nàng, lẳng lặng quan tâm khiến người ta thổn thức không thôi. Mạc Thiên Di lặng đi, chốc lát hoàn hồn mới thở ra một hơi:"Vậy còn Doãn Kha." "Doãn Kha ở trong tay Võng Dực. Ta không nghĩ nàng muốn nghe Võng Dực đã làm gì với y đâu." Đúng lúc Lâm Hiên và Triệu Tử Khiêm trở về. Lâm Hiên nói:"Tình hình trong cung đã điều tra được rồi. Người được sủng ái nhất là nhị hoàng tử, trong triều chia làm phe của thái tử, nhị hoàng tử và tứ hoàng tử. Tam hoàng tử chỉ là một vương gia nhàn tản. Gần đây thái tử vì đưa ý kiến phát lương thực cho nạn dân vùng bệnh dịch khiến hoàng đế tức giận, nghe nói hoàng đế sớm muộn cũng sẽ phế danh thái tử truyền lại cho nhị hoàng tử." Triệu Tử Khiêm hỏi:"Nàng để ý những thứ này làm gì?" "Chỉ vì một lời xằng bậy của tên pháp sư nào đó mà toàn tộc Võng gia bị cẩu hoàng đế giết chết". Mạc Thiên Di cười lạnh:"Để lão ta sống đến bây giờ là quá hời cho lão." "Tuy nói Tây Hạ lụn bại, hoàng đế muôn đời đều có tử sĩ, muốn giết lão cũng không dễ." "Ta chỉ muốn xem trong những kẻ kia ai là người xứng đáng ngồi lên vị trí đó nhất. Những cái khác, chúng ta thuận nước đẩy thuyền là được, không cần tự tay động thủ. Huống chi trong những người chúng ta cứu về không ít người không phải tự nguyện, ta nghĩ gia tộc của bọn họ có khi rất nguyện ý nắm bắt cơ hội này." Nàng vừa dứt lời, tiếng kẽo kẹt nho nhỏ vang lên, nam tử trong y phục đỏ từ bên trong bước ra. Người y hơi lảo đảo, sắc mặt tái nhợt như trang giấy. Có lẽ không ngờ bên ngoài có quá nhiều người, người y khựng lại, gượng cười nhìn Mạc Thiên Di:"Sao nàng lại tới đây?" Mạc Thiên Di không nói nhiều:"Ta đưa chàng về." Sở Diêm không nghe:"Đi bắt Nhan Tự trước, lão ở Vọng Nguyệt lâu, chính là nơi mà ngày trước Võng Dao..." "Nghe lời." "Nhưng mà..." Giọng Mạc Thiên Di nhạt nhẽo:"Món chính của bữa tối là thịt hồ ly nướng, có ai muốn không?" Mặc dù không biết tại sao Sở Diêm lại biến thành bộ dạng dở sống dở chết như thế này, Triệu Tử Khiêm đặt nắm tay lên miệng ho khẽ hai tiếng, không phúc hậu nói:"Mỹ vị bậc ấy, ta từ nhỏ đến giờ chưa từng được thử qua." Lâm Hiên giơ tay:"Ta cũng muốn một phần." Nàng chỉ nói đùa thôi, Sở Diêm nháy mắt đã tưởng tượng ra cảnh bộ lông trên người bị nhổ trụi, chặt thành mấy phần bắt lên lửa nướng, không hiểu sao thấy ớn lạnh cả người. Mạc Thiên Di vừa nhướng mày, y hơi run một chút, rụt vai gật đầu:"Ta... ta nghe lời." "Ngân Tử, chuyện của Nhan Tự đều nhờ chàng". Mạc Thiên Di đỡ lấy Sở Diêm, hơi ngước mắt nhìn người đối diện:"Ta chờ tin tốt của chàng." Trong đôi mắt thâm thúy của Sở Ngân như có một tầng sương mù bao phủ. Không khí vừa lạnh lẽo vừa thoáng đãng, khóe môi y kéo lên một độ cong rất nhỏ, song nụ cười nhẹ đó đã đủ để mê hoặc thế nhân. Đuôi mắt Mạc Thiên Di đồng thời cong lên, đỡ người rời đi. Sở Ngân đi được vào bước, không biết nghĩ gì lại quay đầu, nhàn nhạt hỏi:"Có muốn đi cùng không?" Từ trước đến nay Sở Ngân luôn độc lai độc vãng, đám người Triệu Tử Khiêm đối với y giống như người vô hình. Ngoại trừ Mạc Thiên Di, trong mắt y không có nổi một chỗ dư thừa, đừng nói đến chủ động ngỏ lời hỏi ý kiến người khác. Triệu Tử Khiêm đè xuống nghi hoặc, hỏi:"Đi đâu?" "Bắt một con chuột, thuận tiện giết người." Triệu Tử Khiêm và Lâm Hiên nhìn nhau, đồng loạt gật đầu:"Đi." Sau lưng Võng Dực đeo Mộc Anh Cầm, trên hành lang từ từ bước tới:"Ta cũng đi." Mặt than của Lâm Hiên vẫn không có biểu cảm giống như ngày thường, ánh mắt khi nhìn người vừa tới lại phát sinh biến hóa. Y hơi cau mày:"Ngươi có muốn đi đổi y phục trước không?" Đồng tử của Võng Dực màu tím, lúc y nhìn ai đó chăm chú, con ngươi giống như thạch anh lộng lẫy phát sáng, Mạc Thiên Di luôn thích nhìn y mặc y phục cùng màu. Hôm nay y mặc áo bào tím nhạt thêu chỉ bạc, trên y phục có hàng trăm điểm đỏ không phải dùng chỉ thêu hoa văn lên, nổi bật đến mức giống như hận không thể cho mọi người biết bản thân vừa làm gì. "Không cẩn thận". Võng Dực từ tốn dùng khăn tay lau hai bàn tay thêm một lần nữa:"Dù sao chốc lát cũng sẽ dính thêm, không cần đổi." Đêm tối như mực, ánh trăng tĩnh lặng, thanh lâu đông đúc với những điểm sáng lập lòe từ đèn lồng. Để đánh lạc hướng Mạc Thiên Di, người của Nhan Tự rải rác ở phủ nhị hoàng tử và phủ quốc sư, những thuộc hạ thân cận nhất lại trốn ở Vọng Nguyệt Lâu âm thầm bảo hộ. Vừa thấy bốn người khí độ bất phàm, tú bà hơi mập ngày trước nghe một tên canh cửa báo lại, đon đả ra đón. Bà ta không nhận ra Sở Ngân, y lại nhận ra bà ta ngay lập tức. Dung mạo của bốn người khiến bà ta kinh diễm, trong lòng lại mơ hồ ẩn ẩn bất an. Mấy người nhìn qua đã biết không phải người đến tìm hoan, tú bà nâng quạt che miệng, dùng ánh mắt sắc bén đánh giá, cười khanh khách hỏi:"Khách quan hẳn là lần đầu tới, không biết ghé hàn xá của ta có chuyện gì?" Sở Ngân nhìn ba chữ Vọng Nguyệt Lâu được khắc trên biển đỏ mạ vàng, hiếm khi cười lên:"Đến đưa các ngươi đi ngắm trăng*." *Vọng nguyệt = Ngắm trăng
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]