Đã là lần thứ hai đến Tây Hạ, Mạc Thiên Di vẫn phải lén lén lút lút.
Đương nhiên không phải vì sợ Nhan Tự. Lão ở trong tối nàng ở ngoài sáng, thứ nàng sợ là việc lão nghe được phong thanh, đem Nhan Tịch giấu ở nơi nàng không thể tìm được.
"Nhan Tự vậy mà còn cấu kết với hoàng thất Tây Hạ". Sở Diêm vẫn còn hơi nghi ngờ:"Lão già Tề Nhiễm kia sẽ không lừa chúng ta chứ?"
"Sẽ không."
Không ngờ Sở Ngân lại là người mở miệng. Mạc Thiên Di nhìn cái cằm đang bạnh ra của y, dở khóc dở cười gọi một tiếng:"Ngân Tử."
Sở Ngân liếc nàng với ánh mắt không mấy vui vẻ:"Ta vẫn giữ quan điểm ban đầu, vào thời điểm mấu chốt tốt nhất không nên lưu lại người sống."
"Vậy...". Mũ ô sa của Mạc Thiên Di ghé sát lại gần:"Chi bằng chúng ta làm lại một lần?"
"Thiên Nhi!"
"Được rồi được rồi mà". Mạc Thiên Di cười cười thỏa hiệp:"Nếu như lần sau ta lại tùy hứng như thế nữa, chàng nhất định phải ngăn cản ta. Chính ta cũng ghét bản thân mình những lúc như vậy nhất, lúc nào cũng quá tin tưởng vào ánh mắt của mình."
Để y nói một tiếng không với nàng còn khó hơn lên trời, thà rằng cứ thế thuận theo nàng còn hơn. Sở Ngân trở về bộ dạng của một thần thú cao quý, đôi mắt đẹp thản nhiên liếc nàng:"Trọng trách cao cả bậc này này ta nghĩ nàng vẫn nên giao cho người khác."
Đôi mắt màu thủy lam của y rất đẹp, dù có là liếc xéo, Mạc Thiên Di vẫn thấy tim đập xuyến xao. Căng thẳng trong lòng vơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-di/1154804/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.