Chương trước
Chương sau
Đã là lần thứ hai đến Tây Hạ, Mạc Thiên Di vẫn phải lén lén lút lút.
Đương nhiên không phải vì sợ Nhan Tự. Lão ở trong tối nàng ở ngoài sáng, thứ nàng sợ là việc lão nghe được phong thanh, đem Nhan Tịch giấu ở nơi nàng không thể tìm được.
"Nhan Tự vậy mà còn cấu kết với hoàng thất Tây Hạ". Sở Diêm vẫn còn hơi nghi ngờ:"Lão già Tề Nhiễm kia sẽ không lừa chúng ta chứ?"
"Sẽ không."
Không ngờ Sở Ngân lại là người mở miệng. Mạc Thiên Di nhìn cái cằm đang bạnh ra của y, dở khóc dở cười gọi một tiếng:"Ngân Tử."
Sở Ngân liếc nàng với ánh mắt không mấy vui vẻ:"Ta vẫn giữ quan điểm ban đầu, vào thời điểm mấu chốt tốt nhất không nên lưu lại người sống."
"Vậy...". Mũ ô sa của Mạc Thiên Di ghé sát lại gần:"Chi bằng chúng ta làm lại một lần?"
"Thiên Nhi!"
"Được rồi được rồi mà". Mạc Thiên Di cười cười thỏa hiệp:"Nếu như lần sau ta lại tùy hứng như thế nữa, chàng nhất định phải ngăn cản ta. Chính ta cũng ghét bản thân mình những lúc như vậy nhất, lúc nào cũng quá tin tưởng vào ánh mắt của mình."
Để y nói một tiếng không với nàng còn khó hơn lên trời, thà rằng cứ thế thuận theo nàng còn hơn. Sở Ngân trở về bộ dạng của một thần thú cao quý, đôi mắt đẹp thản nhiên liếc nàng:"Trọng trách cao cả bậc này này ta nghĩ nàng vẫn nên giao cho người khác."
Đôi mắt màu thủy lam của y rất đẹp, dù có là liếc xéo, Mạc Thiên Di vẫn thấy tim đập xuyến xao. Căng thẳng trong lòng vơi đi quá nửa, nàng cười nhẹ:"Thôi vậy, tốt nhất vẫn nên để tự ta tu tâm dưỡng tính. Còn nếu ta tu không nổi...."
Triệu Tử Khiêm tò mò hỏi nốt:"Nếu tu không nổi thì làm sao?"
"Nếu vậy...". Mạc Thiên Di ra vẻ thần bí. Đợi ánh mắt mọi người đều đặt trên người mình, nàng lắc lắc ngón tay, bật cười nói:"Thì coi như các chàng đen đủi, đừng có trách ta."
Mọi người nhất trí cười rộ lên, chỉ có duy nhất một người vẫn luôn cúi gằm mặt, tâm trí dường như đang để ở đâu đâu.
Khi Vân Thụy tiết lộ bản thân là người Tây Hạ, Mạc Thiên Di không thể không thầm nhủ thật khéo. Nàng đưa nàng ta về Tây Hạ, nàng ta có thể nhờ gia tộc giúp đỡ Mạc Thiên Di nghe ngóng tin tức. Tây Hạ cách Đế Đô quá xa, Mạc Thiên Di ở nơi này không có thế lực riêng, ngẫm nghĩ một hồi đành nhận lời.
Còn việc tại sao nàng ta xuất hiện ở Sa Hoang, được Võng Dực cứu giúp rồi ở lại Thanh Long tạm thời không nằm trong tầm cân nhắc của nàng.
Vân gia ở Tây Hạ có lẽ cũng được xem là một gia tộc lớn, cứ nhìn cách bài trí trên lối vào là biết. Nha hoàn thị vệ trong phủ thực lực không tồi, thấy khách tới lưng vẫn giữ thẳng tắp, đầu hơi cúi không tùy tiện nhìn loạn. Nền nếp như thế khiến Mạc Thiên Di thưởng thức, không chú ý sắc mặt Vân Thụy từ khi bước vào Vân gia càng ngày càng tái nhợt. Chỉ có Sở Ngân và Võng Dực chú ý thái độ kỳ lạ của hai tên gác cổng khi nhìn thấy Vân Thụy, không bảo nhau cùng dựng lên cảnh giác.
"Thụy Nhi!". Một thiếu phụ từ đâu chạy đến trước mặt Vân Thụy, ngẩn người một thoáng rồi nắm tay nàng ta, hai mắt đỏ hồng trách:"Đã chạy đi còn trở về làm gì, nha đầu ngốc!"
Gương mặt lạnh lùng quanh năm không đổi của Vân Thụy hiếm khi xuất hiện biểu cảm xúc động. Nàng lắc đầu:"Mẫu thân, con đã nghe chuyện rồi, sao có thể để cho người bị con liên lụy."
Giữa lúc Mạc Thiên Di không hiểu ra sao, một nam nhân ăn mặc giống quản gia nhanh tiến về phía họ, hơi cúi người bẩm báo:"Tiểu thư, lão gia đã chờ sẵn trong sảnh, mời người qua sớm một chút, đừng để lão gia chờ lâu."
Vân Thụy lạnh nhạt đáp:"Ta biết rồi."
"Còn các vị đây là..."
Ánh mắt lão quản gia lướt qua một vòng rồi dừng lại trên người Mạc Thiên Di. Vân Thụy có vẻ hơi chột dạ, giọng nói như giảm xuống mấy độ:"Bằng hữu của ta, đều là khách quý."
Lão quản gia không nói thêm gì nữa, quan sát bọn họ thêm lần nữa mới xoay người rời đi.
Từ khi qua cửa Mạc Thiên Di luôn yên lặng làm một người ngoài cuộc, bấy giờ đột nhiên nở một nụ cười tươi, nhẹ nhàng nói:"Vân cô nương, nếu cô nương có việc riêng với người trong gia tộc cứ việc xử lý trước. Ta và mọi người ở bên ngoài bố trí, có việc cần sẽ truyền lời nhờ cô nương giúp sau, đa tạ."
Nàng vừa tới đã dứt khoát muốn đi, Vân Thụy sao có thể không nhận ra thái độ nàng thay đổi, vội vội vàng vàng mở miệng ngăn lại:"Mạc cô nương, ta có bằng hữu ở Diêm Trạm, có thể giúp cô nương nghe ngóng loại tin tức không bán cho người ngoài, cô nương khoan hãy đi đã."
"Vân cô nương". Mạc Thiên Di ngay lập tức thu lại nụ cười, nói thẳng:"Ta không biết cô nương đang giấu ta điều gì, không biết cô nương vô tình hay cố ý, thế nhưng thứ cho việc cô nương vừa làm là một trong những điều ta không thể chấp nhận. Cáo từ."
Mạc Thiên Di nàng từ trước đến nay ghét nhất bị người khác lợi dụng. Không chỉ là lợi dụng, còn là suýt chút nữa bị đặt vào tình thế đã rồi.
"Ta chỉ là không muốn gả cho người ta không thương."
Mạc Thiên Di vừa mới bước một bước, tiếng nói đầy bất lực của Vân Thụy vang lên phía sau. Nàng hơi hơi nhíu mày, lại nghe Vân Thụy tiếp tục nói:"Nếu ngươi có thể giúp ta, ta sẵn lòng thay ngươi tìm kiếm tin tức. Ta chỉ muốn chúng ta giúp đỡ lẫn nhau, thật sự không có ý lợi dụng."
Vẻ ngoài của Vân Thụy vẫn luôn khiến người khác liên tưởng đến đóa hoa sen thánh khiết không thể nào chạm tới, đây là lần đầu tiên Mạc Thiên Di trông thấy một biểu cảm khác ngoài lạnh lùng và ẩn ẩn châm chọc. Sở Diêm chủ động hỏi:"Ngươi muốn chúng ta giúp thế nào?"
Vân phu nhân không biết những người này là ai, tuy nhiên nữ nhi của bà, bà đương nhiên là người hiểu rõ nhất. Nếu Vân Thụy đã hạ mình nhờ cậy, những vị này chắc chắn là người có thể nương nhờ được. Vừa xác định như vậy, thái độ của bà thay đổi hẳn:"Không giấu gì các vị, trong cung truyền ra ý chỉ của hoàng thượng, nói thái tử nay đã đến tuổi lập phi, muốn tìm quý nữ trong thành để người tự mình chọn lựa. Vân gia ta ở Tây Hạ chỉ được xem là gia tộc tầm trung, Thụy Nhi và thái tử còn chưa từng gặp mặt, vốn dĩ mối hôn sự này không nên rơi trên người Vân gia mới phải."
"Ta một phần lo cho Thụy Nhi, một phần cảm thấy kỳ lạ, nhờ muội muội trong cung hỏi han tin tức". Lê Minh Lan sốt ruột cấu vào mu bàn tay, sắc mặt tái nhợt:"Bệ hạ lại nghe lời quốc sư, không chỉ mình Vân gia, các gia tộc nhỏ đều phải đưa quý nữ tiến cung. Thụy Nhi lần này nếu đi, chắc chắn lành ít dữ nhiều, ta chỉ có thể tìm người thay Thụy Nhi giả bệnh, để nó tạm lánh đi một thời gian. Không ngờ tới..."
Không ngờ tới cuối cùng vẫn bị Vân lão gia phát hiện, nổi trận lôi đình dùng Lê Minh Lan uy hiếp Vân Thụy dùng thời gian nhanh nhất quay về.
Mọi người đều chú ý đến một từ lại mà bà ta nhấn mạnh, xem ra việc hoàng đế Tây Hạ ham sống sợ chết, mê tín dị đoan không phải tin đồn nhảm. Khi còn là ám vệ, Lâm Hiên có nghe được không ít tin tức về Tây Hạ, đối với thái độ sợ hãi của Vân gia qua lời kể của Lê Minh Lan cảm thấy rất kỳ lạ:"Tây Hạ sớm đã không còn được như trước, ta nghe nói mệnh lệnh của hoàng đế không còn được người dân tin phục, các gia tộc đối với hoàng thất thậm chí không cần quá cẩn trọng. Các ngươi tìm một cái cớ từ chối là được không phải sao?"
"Người đến từ Đế Đô nên không biết, nơi này không phải Đông Phong, mặt mũi hoàng thất không dễ vứt đi như vậy". Vân Thụy chán nản lắc đầu:"Hơn nữa giữa gia tộc ta và hoàng thất.... Chuyện này tóm lại cực kỳ phức tạp, người khó đối phó không phải hoàng thượng mà là vị quốc sư bên cạnh hoàng thượng kìa."
Vừa nhắc tới người này, Mạc Thiên Di theo bản năng nghiêng đầu nhìn Võng Dực. Y cũng đang nhìn nàng, ánh mắt âm trầm có đôi phần đáng sợ:"Doãn Kha?"
"Chàng đã biết rồi?"
"Tỷ tỷ từng kể cho ta nghe."
"Ta giết hắn cho chàng nhé?"
"Nàng lại thế rồi". Y giống hệt như một nữ tử được nàng chiều chuộng vậy, Võng Dực nở nụ cười bất đắc dĩ:"Để tự ta."
Hai người đối qua đáp lại, Vân Thụy không còn tâm trí đâu để tâm tới ngữ điệu dịu dàng như nước của Võng Dực, ngập ngừng hỏi:"Hai người... trước kia từng gặp qua quốc sư?"
Không đúng, nếu chỉ là gặp qua, không đến mức Võng Dực có ý muốn giết người, sát khí còn nồng đậm thế kia.
Mạc Thiên Di và quốc sư ở thế đối địch, chuyện thuyết phục nàng xem như dễ rồi.
Quả nhiên nghe thấy nàng nói:"Dẫn đường đi."
Thời gian không còn sớm, Vân Thụy không nhanh không chậm dẫn người đi về phía đại sảnh. Lê Minh Lan cùng nàng đi đằng trước, thu mình nép vào bên người nàng, lén lút thấp giọng:"Đó là quốc sư đó. Nàng ta là ai vậy, nói giết là giết."
"Nàng ấy...". Vân Thụy nói qua loa:"Nàng ấy ở Đông Phong rất có tiếng tăm."
Dù sao tai tiếng cũng là một loại tiếng tăm, nói vậy cũng không sai.
Lê Minh Lan còn chưa kịp thả lỏng, mọi người vừa bước tới bậc cửa, một tiếng quát như sấm dậy từ bên trong truyền ra.
"Còn không mau quỳ xuống!"
Vân Thụy không những không quỳ, thẳng lưng bước vào, trên mặt đeo lên lớp mặt nạ băng sơn không đổi của ngày thường:"Thụy nhi bái kiến phụ thân."
"Ta nói ngươi quỳ xuống!"
Vân lão gia vừa quát vừa cầm đồ vật trên bàn ném qua. Vân Thụy kéo Lê Minh Lan tránh đi, chiếc đĩa sứ rơi ngay dưới chân Mạc Thiên Di, sứ xanh đẹp đẽ vỡ nát thành mảnh nhỏ. Vân Long cau mày chất vấn:"Mấy kẻ này là ai?"
"Bọn họ là khách quý của nữ nhi, không phải kẻ này kẻ nọ."
Vẻ lạnh lùng của Vân Long không khác Vân Thụy là bao, lão đập tay thật mạnh xuống bàn, chiếc bàn gỗ rung lên bần bật như thể muốn nứt ra làm đôi:"Lê Minh Lan, ngươi nhìn xem, đây chính là nữ nhi tốt mà ngươi dưỡng ra đó!"
"Sinh là nương sinh, dưỡng cũng là nương dưỡng". Vân Thụy nhếch môi cười nhạt:"Đã vậy, nếu muốn tức giận cũng nên là mẫu thân tức giận mới phải, phụ thân người chớ để trong lòng, tránh sinh tâm bệnh."
Mạc Thiên Di hơi nhướng mày, bấy giờ mới phát hiện tài ăn nói của Vân Thụy không kém như nàng tưởng. Một mặt không chỉ khiến phụ thân nàng ta tức đến mức sắc mặt đổi thành màu gan heo, mặt khác đồng thời chứng tỏ với mọi người từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng được Vân Long đặt vào trong mắt, có bất hiếu cũng là do phẫn uất thương tâm, hoàn cảnh ép buộc.
Người từ nhỏ đến lớn được phụ mẫu cưng chiều như Mạc Thiên Di không hiểu được cảm giác này, chỉ thấy sự hả hê nho nhỏ của Vân Thụy so với lạnh lùng sắt đá dễ nhìn hơn nhiều.
"Ngươi không màng đến an nguy của gia tộc lén lút bỏ trốn còn dám ở đây nói càn". Vân Long đứng bật dậy:"Người đâu, mau mang gia pháp của ta lại đây!"
"Nếu trên người Vân tiểu thư xuất hiện vết thương, làm sao người ăn nói được với hoàng thượng và thái tử trong cung, người nói xem có phải không, Vân lão gia?"
Giọng nói lành lạnh dưới lớp mũ ô sa truyền ra, Vân Long bừng tỉnh giữa cơn giận, lớn tiếng quát:"Sao ngươi dám để người lạ tùy tiện tiến vào Vân Gia ta, mau đuổi lũ người này ra ngoài ngay!"
Lê Minh Lan nắm chặt tay Vân Thụy:"Thụy Nhi."
"Không sao đâu mẫu thân". Vân Thụy trấn an bà ta, trong mắt như có lửa:"Không cần phải sợ."
"Vân lão gia cũng thật nóng tính quá". Sở Diêm và Lâm Hiên bước tới ấn Vân Long ngồi xuống ghế, lão còn chưa kịp phản kháng đã bị uy áp ép tới không thở nổi. Vân Long không thể tin, đồng tử căng ra, căm hận rít lên:"Vân Thụy, Lê Minh Lan, các ngươi dám dẫn sói vào nhà!"
"Chúng ta không phải người xấu đâu". Mạc Thiên Di ra hiệu cho mọi người ngồi xuống, nhìn đám người Vân gia đứng ngồi không yên phía ngoài, nàng thất vọng chẹp miệng:"Ta cái gì cũng chưa làm, các ngươi căng thẳng cái gì, gan thật nhỏ."
"Chớ giả thần giả quỷ, nếu ngươi đứng đắn sao còn che giấu danh tính, không dám cho người khác thấy mặt."
"Cái này à". Mạc Thiên Di sờ lớp mũ ô sa trơn mượt, cười khẽ:"Là ta sợ mình đẹp đến mức mù mắt chó của ngươi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.