Tần Chí đang đốc thúc đệ tử trong cốc thu hoạch thảo dược.
Hai tay y vắt chéo sau lưng, ngẩng đầu nhìn mảnh trời trong vắt, thở dài thườn thượt. Mấy năm nay được phong làm đệ tử nội môn, y vẫn cảm thấy không khác trước là bao, đôi khi còn nghĩ lão sư phụ nhà y làm vậy để thuận tiện sai vặt y cho bớt chút hổ thẹn.
Gió mát trên núi lướt nhẹ qua mặt, Tần Chí tỉnh táo, thấy mấy đệ tử trẻ cứ ngẩn người ra nhìn, y hít sâu một hơi, sắng giọng quát:"Còn không mau làm, không muốn về ăn cơm nữa hay sao!"
"Đại Khanh, ngươi nhìn ta làm gì, có cái gì đẹp mà nhìn!"
"Tần Chí a Tần Chí, đã mấy năm rồi, ngươi vẫn nóng nảy như ngày nào."
Đằng sau vang lên tiếng cười trong trẻo như chuông bạc, Tần Chí giật mình, cả người quay mạnh lại. Y tự thấy bản thân đã tiến bộ không ít, vậy mà người ta đến gần lúc nào y cũng không hay biết.
Nhìn rồi mới biết, hóa ra thật sự có cái đẹp để nhìn.
Hai mắt Tần Chí chỉ hận không thể treo lên người trước mặt. Đóa mạn đà la đỏ tía nở rộ trên vạt váy, dưới ánh nắng lăn tăn, từng cánh hoa dường như đang nhảy múa bay lượn. Miệng y há ra đóng vào, chỉ cảm thấy nữ tử trước mặt sao mà đẹp, ngũ quan đẹp, nụ cười đẹp, nốt chu sa rực rỡ, ngay cả mái tóc bạc được nàng tết thành hai bím nhỏ cũng đẹp không thể tả.
Chậm đã, sao nàng ta lại biết tên y?
Nữ tử cười thêm hai tiếng nữa, Tần Chí ngượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-di/1154796/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.