Khi tỉnh lại, từ trên xuống dưới Mạc Thiên Di không chỗ nào không đau.
Hồ ly chết tiệt ăn quen bén mùi, buổi đêm còn muốn nàng thêm hai lần.
Sở Diêm thức dậy trước nàng, một lọn tóc đỏ của y và tóc bạc của nàng được đan vào nhau thành hình dáng của đồng tâm kết. Mạc Thiên Di nhướng nhướng mày, Sở Diêm hơi đỏ mặt, ngại ngùng nói:"Trước đây học trộm, kết không được đẹp lắm."
Trong lòng Mạc Thiên Di cảm động. Người này luôn vì nàng mà để tâm mấy chuyện nhỏ nhặt, tuy rằng có chút ấu trĩ nhưng bản tính đơn thuần tốt đẹp, lại rất chân thành.
Nàng vừa nhỏm người dậy, trên cổ và bờ vai trắng ngần lộ ra vô số vết hôn, có vài vết đã trở nên sậm màu. Mắt Sở Diêm tối lại, hầu kết chuyển động lên xuống.
Y lại muốn nữa rồi.
Mạc Thiên Di cảnh giác kéo chăn lên che. Sở Diêm dẩu môi, dụi đầu vào cổ nàng:"Thiên Nhi."
Mới sáng sớm đã phát tình cái gì!
Mạc Thiên Di rất muốn quát y một trận, khổ nỗi cổ họng nàng còn chưa khỏi hẳn, ngày hôm qua cố nói mấy câu, bây giờ mới phát hiện bên trong đau xót, lúc nuốt nước miếng lại càng đau hơn.
Nàng bảo y xòe tay, viết xuống lòng bàn tay y một chữ.
"Chỗ nào đau?". Sở Diêm quả nhiên luống cuống, như ngộ ra điều gì, y còn muốn vén chăn lên nhìn thử.
Hôm qua là nhất thời xúc động, bây giờ trời đã sáng bảnh, Mạc Thiên Di sao có thể tỉnh bơ để y quan sát thân thể trần trụi còn in đầy vết hôn. Nàng đen mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-di/1154776/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.