Bên ngoài vọng tới tiếng gió heo hút, Võng Dực đứng dậy, đóng hết tất cả cửa sổ, sau đó mới trở lại ngồi bên cạnh giường.
Người trên giường hơi cựa quậy người, mí mắt mệt nhọc nâng lên, tới khi lớp sương mờ tản đi, thứ đầu tiên nhìn thấy là gương mặt lo lắng của Võng Dực. Mặc Chiêu dùng sức nâng tay, cố gắng chạm vào người y. Y hơi giật mình, vội vàng để nàng bắt lấy tay mình.
Miệng nàng mấp máy, dường như đang muốn nói gì đó. Võng Dực cúi thấp đầu, nghe thấy giọng nàng khàn khàn nói đúng hai từ.
"Xin lỗi."
Y biết nàng muốn nói đến chuyện gì.
Trong lòng Võng Dực dấy lên chua xót, còn lại phẫn hận và tự trách, đều không phải do nàng gây nên. Giá như y đến sớm một bước, có lẽ đã không đến cơ sự này.
Võng Dực nắm chặt tay Mặc Chiêu. Nàng khẽ lắc đầu, từ trong ngực bỗng dội lên một cơn, khiến nàng ho khan không dứt. Võng Dực vội vàng đi lấy một chén nước, cẩn thận nâng nàng dậy, để nàng từng chút uống vào. Cổ họng đã bớt khô khốc, Mặc Chiêu nằm xuống, mắt nhìn thẳng lên trần nhà, từng từ như vụn đá rơi xuống.
"A Dực."
Trong mắt không khống chế nổi trào ra một dòng lệ:"Ta không bảo vệ được nàng. Mặc Chiêu không bảo vệ được nàng."
Võng Dực lắc đầu:"Chủ tử, tỷ tỷ trên trời có linh, nghe những điều này sẽ buồn biết mấy. Người không cần phải tự trách mình."
"Đệ làm sao lại tới đây. Không phải đang ở Sa Hoang hay sao?"
"Mấy tuần trước tỷ tỷ gửi thư, nói rằng nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-di/1154766/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.