Nhan Tịch tháo xuống vòng đeo trên cổ, ngay chính giữa là miếng ngọc xanh biếc xuyên qua một sợi dây đỏ mảnh. Ngực Mặc Chiêu bất chợt mát lạnh, nàng cúi đầu nhìn xuống, ngờ vực hỏi:"Đây là?"
"Đồ của mẫu thân để lại."
Nhan Tịch nhìn chằm chằm miếng ngọc hình phiến lá, mặt ngọc trơn nhẵn, bên trên còn mang theo linh khí:"Thứ này vốn dĩ có hai mảnh, trên người ta chỉ có một mảnh."
Mặc Chiêu hiểu ý y, khẽ lắc đầu:"Ta không có. Ngoài vòng ngọc ta đeo trên tay, mẫu thân không để lại thứ gì."
Ngọc bội nhìn hơi quen mắt, dường như có chút ấn tượng, nhưng nàng không nhớ nổi đã từng thấy ở đâu.
"Phụ thân nói, khi hai mảnh ngọc ở sát nhau, miếng ngọc sẽ phát sáng. Nhưng khi ta hỏi miếng ngọc còn lại ở đâu, người chỉ nói đợi ta gặp được người cần gặp, tự khắc sẽ tìm được thứ muốn tìm."
Mặc Chiêu cố gắng nghiền ngẫm mấy lời này:"Chẳng lẽ không phải ta?"
Nhan Tự lắc đầu. Y và nàng quen nhau đã lâu, muốn phản ứng cũng đã phản ứng, không cần đợi đến tận giờ.
Giọt nước trên mái tóc đen dài rớt xuống tay Nhan Tịch, y giật mình nhìn từ trên xuống dưới, thầm trách bản thân lâu như vậy mới nhận ra toàn thân ướt sũng của Mặc Chiêu. Y vội nói:"Nàng không lạnh sao? Mau đi thay y phục."
Y phục ướt dính sát vào người, càng để lâu càng nhớp nháp khó chịu, Mặc Chiêu ngoan ngoãn gật đầu. Khi nàng trở ra, trên tay Nhan Tịch đã cầm một chiếc khăn bông trắng. Mặc Chiêu nhu thuận co chân ngồi trên giường, cảm nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-di/1154762/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.