Mặc Chiêu tỉnh dậy với hai bên thái dương đau nhức.
Nàng đang nằm trên giường, người được phủ một tấm chăn mỏng ngang ngực, rèm lụa màu xám nhạt lay động phía ngoài. Vừa ngồi dậy day trán, từ phía cửa có người bước vào, một chén trà nóng được đưa đến trước mặt.
"Trà giải rượu, uống đi."
Mặc Chiêu không khách khí uống vài ngụm, lại day trán thêm hai lần nữa. Trong mắt Triệu Tử Khiêm thoáng qua lo âu, nhịn xuống xúc động muốn xoa đầu nàng: "Đau đầu lắm à?"
"Ừ". Mặc Chiêu ném chăn sang bên: "Giờ nào rồi?"
"Vừa mới sáng thôi. Nếu còn mệt thì ngủ thêm chốc nữa."
Mặc Chiêu lắc đầu. Nàng ngồi tựa vào thành giường, bỗng hỏi nhỏ: "Ngươi có hận không?"
"Ai?"
"Tiêu Linh."
Triệu Tử Khiêm ngồi xuống bên mép giường, Mặc Chiêu hơi nhíu mày, nhưng vẫn giữ im lặng. Y nói: "Ta cảm thấy, trong chuyện này còn quá nhiều uẩn khúc. Tiêu Linh không có lý do nào năm lần bảy lượt hạ độc mẫu thân ta, còn có lần phụ thân gặp Nhan Tịch, người tỏ ra vô cùng bối rối, chứng tỏ trước đây có nhiều chuyện người không biết. Có thể gần đây, người nào đó đã đến tìm người. Giống như nàng, dùng một điều kiện để đổi lấy điều y muốn."
Nói chuyện cùng người thông minh, quả nhiên tâm trạng sẽ trở nên dễ chịu. Mặc Chiêu gật đầu: "Ta cũng nghĩ vậy. Chuyện này trước tiên chưa nói với Nhan Tịch vội, để ta điều tra thêm chút đã."
Triệu Tử Khiêm thừa biết, nàng là vì không muốn Nhan Tịch đau lòng. Một cảm xúc mang tên ghen tị khuấy đảo trong lòng y,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-di/1154747/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.