Cửa lớn rộng mở, Mặc Chiêu chầm chậm bước vào trong.
Nơi ở của Tô Dịch Thành bày biện không nhiều, ánh sáng yếu ớt, mỗi lần bước vào đều có cảm giác lạnh buốt sống lưng. Giống như mỗi lần Mặc Chiêu nhìn thấy lão ta một mình ngồi trên ghế dài, kiêu ngạo nhìn xuống, ánh mắt như thể vua một cõi, trong người Mặc Chiêu cũng là cảm giác này.
Gai lạnh khắp người.
Tiếng bước chân vang lên nhịp nhàng, Mặc Chiêu bước rất chậm, cước bộ từ tốn, từ trên người tỏa ra mùi hương dịu nhẹ bay bổng. Đến khi chỉ còn cách bục cao hai bước, Mặc Chiêu dừng lại, cúi thấp người, giọng trong veo như nước:''A Chiêu bái kiến sư phụ."
"Nghe nói ngươi có việc tìm ta."
Tô Dịch Thành nửa nằm nửa ngồi, hé mắt nhìn xuống:"Là chuyện gì?"
''Cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng. Đệ tử biết thời gian này sư phụ tâm tình phiền muộn, cho nên cố tình đến thăm người."
Tô Dịch Thành "Ồ" lên một tiếng:"Cố tình đến thăm ta? Phần tâm ý thật khiến người khác kinh ngạc."
Ngay cả bản thân nàng còn cảm thấy có gì không đúng, lão cười nhạt là phải. Mặc Chiêu nhẹ giọng nói:"Là do trước đây A Chiêu sơ sót, thời gian còn ở Dược Cốc tối ngày chỉ biết đến tu luyện. Trực Dương nói với đệ tử, ở Thánh Môn tốt nhất nên linh hoạt một chút. Đệ tử nghĩ tới sư phụ về việc của Ám Di Các mà phiền lòng, cố ý mang tới cho người một món quà."
Sự chú ý của Tô Dịch Thành bị nàng thu hút. Lão tò mò hỏi:"Là thứ gì?"
Mặc Chiêu lấy ra hộp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-di/1154738/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.