Chương trước
Chương sau
Võng Dao thức dậy từ sáng sớm.
Nàng nằm cả đêm không ngủ được, quyết định đi hứng chút sương mai, làm ít điểm tâm sáng, pha sẵn một ấm trà thơm.
Khi nàng đi tới sân viện của Mặc Chiêu, ban đầu vốn chỉ định ghé qua xem thử, ai ngờ qua vài lỗ khắc trên tường, thực sự nhìn thấy một bóng dáng đang ngồi bên bàn đá phía ngoài. Trên đùi là con thú trắng nhỏ, nó mải ngủ say, còn người mải vuốt ve lông nó trên môi là nụ cười dịu dàng.
Võng Dao ghé thấp người, nhìn như si như say.
"Vào đây đi."
Mặc Chiêu không ngẩng đầu, gọi khẽ ba tiếng.
Võng Dao bình tĩnh bước vào trong:"Chủ tử."
"Ừ."
"Chủ tử, A Bảo đã khỏe rồi sao?"
"Cũng không hẳn". Mặc Chiêu vỗ nhẹ vào cục bông trắng đang nằm trên đùi mình. Lông của nó đã mọc lại, trên bàn chân vì bỏng mà sinh tật, không thể nào nhanh nhẹn như trước. Nghĩ tới ngọn lửa đỏ rực trời ngày hôm đó, ánh mắt Mặc Chiêu từ từ tối sầm.
Nàng hỏi Võng Dao:"Đêm qua không ngủ được sao?"
Võng Dao khẽ lắc đầu, cẩn thận cúi người pha trà. Đầu tiên là tráng ấm bằng nước sôi, bỏ vào một ít lá trà, một ít nước, sau đó gạn toàn bộ nước đầu. Dùng nước sương sớm đã nấu để pha trà, thực ra đối với trà đạo, Võng Dao chỉ là kẻ học theo, không hiểu biết nhiều, cũng không pha ra được loại trà như Nhan Nặc từng pha.
Nàng uống thử cảm thấy rất bình thường, thế nhưng mỗi lần Mặc Chiêu đều khen nàng làm tốt. Lần này cũng như vậy, người nhấp một ngụm trà, vừa thưởng thức vừa khen trà ngon.
Võng Dao ngoan ngoãn đứng sang một bên.
Uống xong một chén trà, Mặc Chiêu lại hỏi tiếp:"Có phải vì nhớ A Dực nên không ngủ được không?"
Võng Dao nào dám nói thật lòng mình, chỉ có thể qua loa gật bừa.
"Nếu đã vậy...". Mặc Chiêu nói tiếp:"Cho hai người gặp nhau thì thế nào? Bây giờ nghĩ lại, Sa Hoang.... thật ra cũng là một nơi không tồi."
Võng Dao sửng sốt. Mặc Chiêu vẫn cúi đầu, như thể câu vừa rồi chỉ là lơ đãng nói ra.
Trong lòng Võng Dao hoảng loạn, không nói một lời đã quỳ xuống:"Chủ tử. Nếu thuộc hạ làm sai điều gì, thuộc hạ tình nguyện chịu phạt."
"Ta chỉ nói vậy thôi". Mặc Chiêu bình tĩnh phất tay:"Không phải ta muốn đuổi muội đi. Nếu muội không thích ta sẽ không nói nữa, mau đứng dậy đi."
Võng Dao nghe lời đứng dậy, răng cắn chặt môi dưới, trong lòng vẫn bất an như cũ. Nàng không tin những lời chủ tử vừa nói chỉ là nói chơi.
Nhất định có lý do gì đó.
"Dao Dao, nhờ muội đi tìm Lăng Tử Hàm một chuyến."
Võng Dao hỏi:"Thuộc hạ sẽ đi ngay. Người muốn gặp Lăng công tử sao ạ?"
"Không". Mặc Chiêu lắc đầu:"Bảo y cử Lâm Hiên đến đây."
Võng Dao không dám chậm trễ, sau khi nhận lệnh lập tức chạy đi. Lăng Tử Hàm cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng y không hỏi gì nhiều, chỉ gật đầu rồi bảo Võng Dao trở về trước. Nhiệm vụ của Lâm Hiên là ở cạnh Lăng Tử Hàm. Trừ phi nhận được mệnh lệnh của người kia, y nửa bước cũng không được rời bỏ vị trí.
Thế nhưng lần này y vẫn đi.
Khi y dùng một tốc độ không thể tưởng tới nơi, Mặc Chiêu đã không còn ngồi bên ngoài bàn đá. Nàng đang ngồi trong phòng, tự mài mực viết một bức thư.
Cảnh tượng này giống hệt cái đêm Lăng Tử Hàm bị thương, Lâm Hiên vẫn còn nhớ.
Y cũng biết Mặc Chiêu gọi y tới đây để làm gì.
Mặc Chiêu để cửa mở sẵn. Thời điểm Lâm Hiên tiến vào, nàng vẫn đang cặm cụi hoàn chỉnh nốt bức thư, đầu cũng không ngẩng lên. Lâm Hiên kiên nhẫn đợi một lúc, nghe thấy tiếng thổi nhẹ cho mực đen mau khô, tiếng gấp giấy, tiếng loạt xoạt khi Mặc Chiêu mở ra một bao thư.
"Phiền ngươi rồi."
Ngắn gọn đến mức khiến người ta bực mình.
"Mặc Chiêu, ta không phải thuộc hạ của ngươi."
"Ngươi dù sao cũng đã đến đây rồi."
Mặc Chiêu khẽ cười:"Kể ra chúng ta cũng có quen biết. Ngươi không thể châm chước một lần sao?"
Lâm Hiên lầm lũi đứng tại chỗ, mặt mày không có biểu cảm gì. Mặc Chiêu không nóng vội phe phẩy lá thư kẹp giữa hai ngón tay, chẳng được bao lâu đã thấy Lâm Hiên bước tiến lên hai bước, mặt lạnh như tiền cất lá thư vào ngực.
Lâm Hiên xoay người rời khỏi. Mặc Chiêu chống tay vào cằm, đột nhiên gọi một tiếng:"Này."
Lâm Hiên quay đầu.
Mặc Chiêu cười đến híp mắt:"Chúng ta sẽ sớm gặp lại thôi. Bảo trọng."
Trong lòng Lâm Hiên bán tín bán nghi. Y cố không để lộ biểu cảm ra mặt, quay người đi khỏi.
Chỉ còn một mình nàng trong phòng, Mặc Chiêu thu lại nụ cười.
Nàng rút ra một tập giấy, vừa uống trà vừa đọc qua một lượt. Đọc hết một trang, Mặc Chiêu sẽ đặt bút viết xuống vài chữ vào tờ giấy trắng bên cạnh. Cho đến khi giấy trắng trên bàn đều được viết kín hết, nàng mới buông bút, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.
Một hồi, hai hồi, ba hồi...
"A Thành."
Một bóng người xuất hiện trong phòng, Mặc Chiêu phất tay, cánh cửa đang mở ra đóng chặt lại trong chớp mắt.
"Chủ tử."
Mặc Chiêu gật đầu:"Trở về rồi sao."
"Việc người phân phó thuộc hạ đã làm xong. Các huynh đệ đều đang đợi lệnh của người."
"Ngươi vất vả rồi, đứng lên đi."
A Thành nghe lời đứng dậy, Mặc Chiêu nâng tay đưa y một tờ giấy:"Người này."
"Người muốn thuộc hạ điều tra về nàng ta?"
"Không". Mặc Chiêu đáp gọn lỏn:"Giết ả đi."
A Thành dường như hơi giật mình. Từ khi chính thức tiếp quản tử sĩ bọn họ, đây là lần đầu tiên chủ tử ra lệnh cho y giết một người. Giật mình qua đi, y vội cúi đầu đáp:"Thuộc hạ đã rõ."
"Một mình ngươi không phải đối thủ của ả. Gọi thêm A Nhạc và Tiểu Lục đi cùng. Nếu đánh không lại thì bỏ chạy, đừng để ả ta bắt được. Tốt nhất kiếm mấy người làm nhân chứng, mấy đứa trẻ bị ả bắt đi cũng thả ra."
"Chủ tử yên tâm, chúng thuộc hạ nhất định không để lộ ra người."
Mặc Chiêu dùng tay đập mạnh vào đầu y:"Ngu ngốc! Lộ ra ta không quan trọng, tính mạng của các ngươi mới quan trọng."
Nàng dùng lực rất mạnh, không hề có chút nương tay. A Thành không dám xoa phần đầu bị đau, chỉ dám đứng yên nghe nàng liên mồm mắng.
"Nghe cho rõ đây, các ngươi đi theo ta, thì việc các ngươi cần để tâm nhất là tính mạng của các ngươi. Hi sinh gì đó vì ta, Mặc Chiêu ta đây không cần. Nghe rõ chưa!"
"Rõ!"
"Tốt". Mặc Chiêu vỗ vào vai y:"Đi đi, đi sớm về sớm."
Nhớ tới gì đó, Mặc Chiêu đột nhiên nói:"Thập lục thân thủ không tệ, bảo y từ bây giờ tới bảo vệ Lăng Tử Hàm một thời gian."
A Thành cúi người tuân mệnh.
...
Ba ngày sao, ở Đế Đô truyền ra tin tức động trời. Người đứng hàng thứ tư trong ngũ đại hộ pháp của Thánh Môn bị người ta giết chết rồi vứt xác ngay trước đại môn. Nghe nói, ả ta vì muốn luyện chế một loại đan dược bí truyền mà thu thập máu tươi của nam nữ hài tử, vì thu thập đúng cháu nội của một đại cao thủ nên bị y giết chết.
Cao thủ này sau khi giết ả, còn dùng máu của ả viết lên tường lớn của Thánh Môn bốn chữ.
Thánh Môn đồi bại
Bên dưới còn ghi thêm ba từ:"Ám Di Các."
Đây là lần đầu tiên người ta nghe tới ba từ này.
Có người nói, Thánh Môn lần này bị kẻ xấu vu oan giá họa. Thế nhưng, lời kể của những đứa trẻ tội nghiệp được cứu khỏi địa ngục hơn bất cứ thứ gì là bằng chứng xác đáng nhất, không còn một kẻ nào có thể lên tiếng bênh vực Thánh Môn được nữa.
Người ta bắt đầu nhớ lại cái lần Kim Thành bị giết trong thanh lâu.
Có người lén lút nói:"Thánh Môn sắp bị thanh trừng rồi."
Thánh Môn tồn tại cả trăm năm, chưa bao giờ xuất hiện những sự vụ thế này. Hoặc cũng có thể, những bí mật thối nát đều đã bị giấu kín, chưa tới thời điểm để lộ ra.
So với vế đầu, người ta nghiêng về vế thứ hai hơn, toàn bộ dân chúng tò mò như cái cách họ đồn đãi của Ám Di Các.
Trong lúc đó, người chủ nhân bí ẩn trong lời đồn đãi của mọi người đang nhàn nhã thưởng thức một ly trà đào ướp lạnh. Trái mùa mà vẫn được thử đào tươi do Nam Nguyệt tiến cống, khỏi phải nói thoải mái đến bao nhiêu.
"Dao Dao, đừng đứng đó nữa. Muội cũng uống một ly đi."
"Chủ tử, cái này rất quý, thuộc hạ...."
Trong miệng vẫn còn ngậm đào tươi, Mặc Chiêu vừa thưởng thức vừa nói:"Dùng hết thì tìm Tử Hàm, không cần nghĩ cho y. Cái này ấy mà, miễn cưỡng có thể coi là phúc lợi của hoàng tử."
À không, phúc lợi sư huynh của hoàng tử.
Võng Dao bật cười, ngoan ngoãn tự múc một ly trà đào ra một chén nhỏ khác. Nàng vừa định uống một hớp trà, bỗng ngập ngừng nói:"Lâm công tử, người muốn uống trà không?". Người này làm sao đứng mãi ở đây không trở về vậy.
Mặc Chiêu gõ đầu bật cười:"Ta quên mất không nói với muội, từ hôm nay y sẽ ở lại đây."
Vừa lắc lắc chiếc còi tiêu trên tay, Mặc Chiêu vừa mỉm cười chớp nhẹ đôi mắt to. Võng Dao theo phản xạ "ồ" lên một tiếng, không phải Lâm Hiên vốn là thuộc hạ của Lăng Tử Hàm hay sao, sao đột nhiên....
Ánh mắt của Mặc Chiêu và Lâm Hiên chạm nhau. Y bỗng nhớ tới lời Mặc Chiêu nói cách đây không lâu.
Chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau thôi, Lâm thị vệ.
Y chắp tay, chẳng mấy chốc đã không thấy người.
Mặc Chiêu mất hứng đặt chiếc còi tiêu xuống:"Nhàm chán!"
Võng Dao thật không hiểu nguyên do. Từ bên ngoài nhìn vào, có vẻ Lâm Hiên kia cũng không phải tự nguyện. Y với chủ tử chẳng bao giờ bày ra sắc mặt tốt, nàng không hiểu chủ tử kéo y về đây có chuyện gì tốt đẹp.
Thấy nàng không hiểu, Mặc Chiêu từ tốn giải thích:"Lâm Hiên không phải thủ hạ của Lăng Tử Hàm mà là thủ hạ của lão hoàng đế."
Võng Dao gật đầu, chuyện này từ lần trước có thể đoán được.
"Để y bên cạnh Tử Hàm cũng chẳng có ích gì, chi bằng kéo y về đây, ta có một số chuyện cần y làm giúp". Ngừng một lúc, Mặc Chiêu nghiêm túc nói:"Thời gian tới sóng gió ập đến. Dao Dao, cầm công của muội không tệ, có thời gian vẫn nên tu luyện, không cần quan tâm đến ta. Bản thân phải tự mình bảo trọng."
Võng Dao một lần nữa gật đầu.
Bản thân chủ tử không sợ sóng gió, trước giờ chưa từng cảnh báo nàng, cũng chưa từng để lộ vẻ nghiêm túc dặn dò như thế này. Thực lực tệ hại đừng nói đến bảo vệ, có khi còn liên lụy đến người.
Thật ra vẫn còn một cách. Trước đây bà bà....
Võng Dao nhắm chặt mắt, khi đôi mắt to mở ra, bên trong là quyết tâm ngập tràn. Nàng cúi người nói:"Chủ tử, thời gian tới thuộc hạ sẽ bế quan tu luyện."
Mặc Chiêu không hề nghi ngờ, nàng chí còn cho lời khuyên:"Đừng có hấp tấp."
Võng Dao "Vâng" một tiếng, lui ra ngoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.