Chưa từng.
Mặc Chiêu mím môi, chỉ có hai từ, mà nàng không thể nào nói được ra miệng.
Trên mặt Mặc Vô không phải là sự hả hê khi suy đoán được xác thực, tất cả những gì Mặc Chiêu có thể nhìn thấy là niềm lo lắng khôn nguôi. Nàng mấp máy miệng:"Như vậy.... thật không công bằng."
Mặc Chiêu cười khổ:"Dù sao huynh ấy cũng không biết con là tiểu ma nữ của ma giáo."
Là nàng lựa chọn giấu diếm trước, đâu thể đòi hỏi người ta mọi chuyện đều thẳng thắn nói ra.
Mặc Vô cũng biết sự so sánh của lão không chuẩn xác. Nhan Tịch là một người bí ẩn, gia tộc sau lưng y không đời nào để y ở gần một người không rõ lai lịch. Đợi đám người đó tìm tới Mặc Chiêu điều tra, không cần nghĩ cũng biết có bao nhiêu bất lợi.
"Được rồi. Vậy ta hỏi con, chỉ vì y là bằng hữu của con, cho nên mới muốn giúp y chữa khỏi, có phải không?"
Mặc Chiêu cụp mắt trốn tránh theo bản năng. Trong đầu Mặc Vô nổ ầm một tiếng, vỗ bàn đứng bật dậy:"Đừng có nói với ta là con...."
Mặc Chiêu trầm mặc không đáp. Hai bên thái dương Mặc Vô đau nhức dữ dội, trong ngực là cảm giác vui buồn lẫn lộn. Lão ngồi phịch xuống ghế, thở ra một hơi dài:"Tiểu tử đó có cái gì tốt."
"Tiểu Thiên, tiểu tử đó có cái gì tốt..."
Có cái gì đáng để con động tâm? Thần Ma đại lục bao nhiêu người, cớ sao lại là người đó cơ chứ.
"Không phải như người nghĩ đâu". Dường như sợ rằng bấy nhiêu không đủ để Mặc Vô tin tưởng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-di/1154727/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.