Thần Ma đại lục cả thảy có tứ quốc, trong đó, Đông Phong được xưng tụng là quốc gia mạnh nhất, ngay cả Tây Hạ là một nước độc lập cũng phải đều đặn cống nạp để đổi lấy hàng năm an bình.
Hoàng cung Đông Phong tráng lệ khỏi phải nói, tường rào hoa lệ, một đường đá cẩm thạch kéo dài đến tam điện, cột cao đỏ tía, mái điện ánh sắc vàng nổi bật, đứng từ xa đã cảm nhận được luồng hơi thở sang quý chỉ thuộc về hoàng tộc. Cung điện rộng lớn vàng son, mấy người Mặc Chiêu đều là lần đầu trông thấy, trong lòng dù không mang tư tâm cũng không tránh khỏi vài giây thất thần.
Duyên số Mặc Chiêu kể ra không tệ, khi đến hoàng cung, người đứng ở cửa cung chờ dẫn đường sẵn cũng là một người quen. Thân hình cao lớn rắn rỏi căng ra trong gió lạnh, có lẽ do chăm chỉ luyện tập nên cường tráng, bên ngoài chỉ mặc một bộ y phục hộ vệ màu xám đen đơn giản, tay áo buộc gọn, thoạt nhìn phong phanh cực kì. Mà khi ấy, trời đã về chiều, sắc màu xám xịt, trên người Mặc Chiêu khoác một chiếc áo lông trắng dày mà vẫn còn thấy mơ hồ rét run. Đối với nàng, mùa đông năm nào cũng là một cực hình.
Thấy bóng trắng xa xa dần tiến lại gần, cả người Mặc Chiêu được bọc trong chiếc áo bông to, so với trong kí ức có vẻ nhỏ bé mềm mại hơn nhiều. Lâm Hiên hơi cúi đầu che giấu một thoáng thất thần, trầm giọng nói:"Mặc công tử, hoàng thượng đang đợi ngài."
Mặc Chiêu "Ừ" một tiếng, đối với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-di/1154689/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.