Dọc một dãy phòng dài, chỉ còn phòng của Sở Ngân còn sáng đèn, trong phòng không chỉ có y mà còn có thêm hai người khác nữa. Sở Ngân liếc nhìn sang hai tỷ đệ họ Võng đang yên ổn đứng bên, trong đôi tử mâu xinh đẹp giống nhau như đúc giờ khắc này tràn ngập những cảm xúc và tâm tình rối loạn. Ngay cả hành động kéo từng ngón tay trong vô thức cũng thể hiện tâm trạng phập phồng bất ổn lúc bấy giờ.
Sở Ngân không tin tưởng hai người này lắm, đúng ra, ngoài Mặc Chiêu và Sở Diêm, y chẳng hoàn toàn tin tưởng bất kì ai. Mặc Chiêu muốn gọi họ đến, y không vui, lại chẳng thể làm khác. Có điều, không thể không nói, hai kẻ này khá thông minh lanh lợi. Y chỉ vừa mới nói mình đói bụng, bảo Võng Dao làm vài dĩa điểm tâm, nàng ta ngây ngốc đáp một tiếng, rồi sau đó như nhớ ra chuyện gì, hai tỷ đệ nhìn nhau, thế rồi đồng loạt kích động nhảy lên, không ngừng lặp đi lặp lại hai từ:"Có phải... Có phải...."
Rốt cuộc mấy từ còn lại cũng không nói ra miệng.
Xem ra đúng như Mặc Chiêu nói, hai người này thực sự rất để tâm đến nàng.
Nhưng để tâm thì sao, chỉ cần ngăn cản con đường nàng đi, y cũng không ngại tiễn họ một đoạn đường.
Bốn bề xung quanh đều bị bóng tối bao phủ, hầu như trên hành lang không còn ai đi lại. Mặc Chiêu và Sở Diêm lợi dụng lúc ấy, từ một góc nhanh nhẹn đi vào phòng Sở Ngân.
Thời điểm cánh cửa hé mở, hai tỷ đệ họ Võng đồng loạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-di/1154682/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.