Một đêm không mộng mị.
Hai người Sở Ngân, Sở Diêm đã dậy từ sáng sớm, tính tình Mặc Chiêu khi rời giường thế nào hai người rõ hơn ai hết, đương nhiên sẽ không chủ động đánh thức nàng. Mặc dù biết rõ bất cứ lúc nào cũng có thể có người đuổi tới, cả hai lại vô cùng lười nhác nằm trên giường, thoải mái ngắm nhìn gương mặt nghiêng say ngủ của Mặc Chiêu. Quả thực là nhàn nhã như ở nhà.
Đến khi Mặc Chiêu tỉnh dậy, thứ đầu tiên nhìn thấy là vạt áo rộng mở của Sở Diêm và một phần lồng ngực trắng như tuyết lấp ló sau vạt áo. Mặc Chiêu híp mắt, nhìn chăm chú một lúc lâu, Sở Diêm có vẻ rất thích ý, phối hợp phóng điện, nhướng nhướng đôi lông mày gần như kéo dài đến tóc mai
Mặc Chiêu quay đầu sang bên kia, Sở Ngân lập tức tươi cười như gió xuân, cặp mặt phượng hẹp dài giờ tràn ngập phong tình.
Sáng sớm dùng sắc dụ còn không sợ nàng bị nghẹn chết.
Mặc Chiêu đè xuống bàn tay đang chuẩn bị trộm hương, cười bảo:"Ngân Tử, A Diêm. Sớm!"
Sở Diêm buồn cười nhéo mũi nàng:"Còn sớm à! Ngủ nữa là đến trưa đấy".
Sở Ngân ngồi dậy, một tay vuốt tóc Mặc Chiêu, một tay chỉ tay ra ngoài cửa:"Hai người kia đã chờ lâu lắm rồi đấy. Có muốn gặp không?"
Hai người kia là ai, Mặc Chiêu đương nhiên không cần hỏi cũng biết. Nàng nghĩ một lúc rồi gật đầu, vùng người bật dậy. Ba người súc miệng rửa mặt xong xuôi, Mặc Chiêu ngồi trên bàn, Sở Diêm yên vị đứng một bên, Mặc Chiêu nhìn thấy mà suýt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-di/1154665/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.