Trên chiến trường, hai đại chiên thức va chạm tạo ra hủy diệt tính nhất thời khuôn viên mấy chục vạn dặm bị san thành bình địa, không quản các đại thế lực tu sĩ hay ma vật chỉ cần không chạy trốn kịp vậy liền bị đánh cho xác thịt không còn, không một tiếng kêu thảm vang lên bởi lẽ nơi đây đã thánh một vùng đạt chết. Bắc Minh Trấn mấy người nhanh chóng cứu trợ bên dưới tu sĩ nhưng là vẫn có rất nhiều người không qua khỏi, chỉ là đám người căn bản không quan tâm những người đã chết kia mà là nhìn chòng chọc chiến trường. “Thật khủng khiếp” Nam Cung Vân Cương không khỏi nuốt nước bọt, hai người này đại chiến quả thật quá khủng khiếp, cái này căn bản không phải bán thánh chiến mà là chân chính thánh chiến, quả thật quá khủng khiếp. Đổi lại bọn hắn đối mặt bất kỳ ai trong hai người này thôi chỉ sợ không chống được mấy chiêu, không chỉ sợ bọn hắn những người này căn bản không có tư cách cùng hai người kia đối chiến. Chỉ sợ chỉ có tại trung vực những vị bán thánh đại viên mãn kia, thậm chí chân chính võ thánh cường giả mới có thực lực cùng hai người này đối chiến. Nghĩ đến đây Nam Cung Vân Cương trong lòng không khỏi cười khổ, buồn cười bọn hắn trước kia còn muốn đánh đến tận Ngạo Thiên thành, nếu bọn hắn đánh đến thật chỉ sợ có đi mà không có về. Đồng thời Nam Cung Vân Cương cũng thở dài một hơi, cũng may Nam Cung thế gia cùng Ngạo Thiên thành còn chưa kết xuống tử thù, nếu không hắn quả thật không biết nên làm sao. Trên không. Đại thủ cùng cửu thiên thần lôi tại trên không giằng co rất lâu, cuối cùng cả hai không làm gì được đối phương, cả hai lẫn nhau phá toái. Cùng lúc đó, Cửu Thiên bình quang mang cũng ảm đạm đi, nó bên trong cửu thiên thần lôi đã dùng hết, yêu cầu thêm cửu thiên thần lôi mới có thể tiếp tục sử dụng. Lục Nam thu hồi Cửu Thiên bình sau đó xuất ra chiến kiếm lao thẳng về phía Hắc Vân cung chủ, trên đường đi hắn còn lôi kéo lấy vô biên dị hỏa không ngừng hướng đối phương lao tới. Đối diện Hắc Vân cung chủ nhìn thấy mình thánh phù không làm gì được đối phương, hắn rốt cuộc kinh hoảng rồi. Thánh phù chính là hắn lớn nhất át chủ bài vậy mà không làm gì được Lục Nam nói gì đến bản thân hắn. Thế là Hắc Vân cung chủ cắn chặt răng thiêu đột tinh huyết hướng nơi xa chạy trốn, hắn cần nhanh nhất trở về Hắc Quy thánh điện nơi đó có Hắc Quy tọa trấn hai người bọn hắn liên thủ mới có cơ hội đánh bại Lục Nam. Lục Nam làm sao có thể cho đối phương rời đi dễ dàng như vậy được, hắn pháp quyết vừa bấm chín thanh phi kiếm tụ lại thành một đường, một thanh cự kiếm hư ảnh không căn cứ hiển hiện trên không trung. Lục Nam thẳng tay chém xuống, cự kiếm hư ảnh cũng theo đó rơi xuống, nó mang theo hủy diệt lực lượng khiến người ta sợ hãi. Đang tháo chạy Hắc Vân cung chủ cảm nhận được cự kiếm mang đến uy áp, hắn vội vàng vận chuyển lực lượng toàn thân, từng đoàn từng đoàn hắc kí xuất hiện sau đó hóa thành một cái hình người hư ảnh. Hình người hư ảnh nâng lên cánh tay muốn chặn lại cái kia cự kiếm, chỉ là Hắc Vân cung chủ đã đánh giá thấp một chiêu này. Cự kiếm vừa chém được nửa đường liền tăng tốc, nó mang theo uy áp cùng lực lượng cũng không ngừng gia tăng. “Ầm” Chỉ nghe một tiếng nổ lớn vang lên, cự kiếm cùng hình người hư ảnh va chạm vào nhau, hình người hư ảnh không chống được bao lâu liền bị chẻ ra làm đôi cự kiếm hư ảnh thế không thể đỡ chém thẳng về phía Hắc Vân cung chủ. Hắc Vân cung chủ bấm ra một đạo pháp quyết, đỉnh đầu hắn xuất hiện vô số hắc khí, hắc khí hóa thành một cái cự thuẫn cùng cự kiếm hư ảnh chống lại. “Ầm” Một tiếng nổ lớn vang lên, cự kiếm hư ảnh chém thẳng về phía cự thuẫn, lần này cự kiếm hư ảnh bị ngăn cản. “Hử, vậy mà ngăn được” Lục Nam nhìn thấy một màn này thì hơi bất ngờ một chút tiếp theo hắn bấm ra một đạo pháp quyết cự kiếm sáng lên một hồi chói mắt quang hoa nó uy lực lại tăng lên mấy phần. Hắc thuẫn bên trên dần xuất hiện vệt rạn không chống được bao lâu. Lục Nam thấy vậy thì tăng thêm linh lực, hắn bên ngoài dị hỏa bốc cháy cự kiếm hư ảnh cũng đồng dạng bốc lên dị hỏa. Cự kiếm hư ảnh có thêm dị hỏa uy lực nháy mắt tăng mạnh hắc thuẫn căn bản không cằn nổi, cuối cùng theo một tiếng nổ lớn vang lên hắc thuẫn bị cự kiếm đánh tan. Hắc Vân cung chủ muốn chạy trốn nhưng vẫn bị cự kiếm chém trung, thân thể trực tiếp đổ bể ra đến. Nhưng khi đám người nghĩ Hắc Vân cung chủ đã chết thì Lục Nam lại nhướng mày. Trong giây phút Hắc Vân cung chủ bị cự kiếm chém trúng đó, thân thể hắn đột nhiên bộc phát ra một hồi chói mắt quang hoa, thân thể hắn nháy mắt đổ bể ra còn lại một viên thủy tinh cầu, thủy tinh cầu bị cự kiếm đánh nát. Lục Nam tinh thần lực mở rộng, bây ngoài mấy trăm dặm đột nhiên xuất hiện Hắc Vân cung chủ thân ảnh, hắn thở hồng hộc khuôn mặt tráng bệch hiển nhiên là nguyên khí đại thương. “Thế kiếp bảo vật” Lục Nam hơi bất ngờ nói, thế kiếp bảo vật tên như ý nghĩ có thể trong lúc sinh tử cho người sử dụng thế kiếp trong lúc mấu chốt nhất có thể cứu người ta một mạng. Chỉ là thế kiếp bảo vật vô cùng hiếp có, cần người sử dụng không ngừng uẩn dưỡng ít nhất năm mươi năm mới có tác dụng. Quan trọng là thế kiếp bảo vậy tài luyện vô cùng trân quý Lục Nam từng muốn luyện chế nhưng trở ngại tài luyện bởi vậy không thể thành công. Hắn thật không ngờ Hắc Vân cung chủ lại có thể kiếp bảo vậy, cũng nhờ bảo vật này đối phương mới có thể tránh thoát một kiếp, xem ra đối phương cơ duyên còn tại hắn ước lượng phía trên. Một bên khác Hắc Vân cung chủ cũng lòng cao như cắt. Hắn uẩn dưỡng mấy chục năm thế kiếp bảo vật cứ như vậy hủy đi, quan trong là thế kiếp bảo vật chỉ có thể sử dụng một lần. Nói cách khác trừ khi hắn tìm được loại khác thế kiếp bảo vật nếu không căn bản không thể lần nữa uẫn nhưỡng cái này thế kiếp bảo vật. “Ngạo Thiên thành chủ Lục Nam ngươi nhiều lần phá hư ta chuyện tốt thù này ta nhớ kỹ, ngươi có gan thì đến Hắc Vực lúc đó ta sẽ để ngươi có đi mà không có về” Hắc Vân cung chủ thả một câu đe dọa sau đó nhanh chóng hướng nơi xa chạy trốn. Mà Lục Nam nhìn lấy Hắc Vân cung chủ chạy trốn hắn không có ý định tiếp tục công kích đối phương, Hắc Vân cung chủ đã đi xa bây giờ cho dù cường công cũng không gây cho đối phương thương tổn quá lớn cũng không cần thiết. Hắn cũng không có ý định đuổi theo, ai mà biết Hắc Vân cung chủ có bố trí thủ đoạn khác hay không, nếu mù quáng đuổi theo lọt vào đối phương tập kích vậy được không bù mất. Hắc Vân cung chủ chạy trốn, còn lại ma vật không có người lãnh đạo, bọn chúng như rắn mất đầu không ngừng hướng nơi xa chạy trốn. Các đại thế lực cường giả làm sao bỏ qua cơ hội tốt này, bọn hắn nhanh chóng tổ chức phải công đánh tan ma vật. Sau ba canh giờ ma vật đã chạy xa, chúng cường giả cũng trở về Bắc Trạch thành chỉ là bọn hắn không tùy tiện đi vào mà là ở Bắc Trạch thành bên ngoài chờ đợi. Cũng không lây lắm Lục Nam điềm đạm tự nơi xa trở về, đám người nhanh chóng nhường ra một con đường cho hắn đi vào. Những nơi hắn đi qua, các đại thế lực cường giả nhao nhao chắp tay chào hỏi, đây biểu thị một sự tôn trọng, đối với thực lực tôn trọng, hiển nhiên Lục Nam thực lực đã được đến bọn hắn tôn trọng. “Lục thành chủ quả nhiên danh bất hư truyền, thực lực quả nhiên cường đại tại hạ Bắc Minh Trấn xin bái phục” Bắc Minh Trấn ôm quyền nói, năm đó nhận được tin tức Lục Nam tại Phong Ma cốc chém giết mấy chục vạn Huyền Ma môn cường giả hắn có chút không tin, nhưng hôm nay nhìn thấy Lục Nam biết hiện ra thực lực hắn triệt để phục rồi. “Tại hạ Càn Khương cảm tạ Lục thành chủ cứu mạng” Càn Khương cũng đứng ra nói, nếu không phải Lục Nam kịp thời đuổi đến bọn hắn chỉ sợ đã bị Hắc Vân cung chủ cùng ma vật đánh cho tan tác. “Được rồi, những lời như vậy miễn đi, ma vật còn chưa trừ xong đây, trước vào thành rồi nói” Lục Nam khoát tay nói sau đó đi vào trong thành, chúng cường giả cũng nhanh chóng theo sau.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]