Chương trước
Chương sau
Trong rừng cây.
Hai thanh chiến kiếm tốc độ rất nhanh nháy mắt đã đuổi kịp đối diện hai người, khiến bọn hắn không thể không thiêu đột tinh huyết chạy trốn nhưng vẫn không thể so kịp với chiến kiêm tốc độ.
Khi hai thanh chiến kiếm sắp đâm vào bọn hắn lúc, một bên nữ võ tôn ánh mắt lóe lên vẻ ngoan độc, nàng đưa tay nắm lấy bên cạnh tên kia võ tông sau đó thuận thế ném hăn ra sau.
“Trưởng lão ngươi sao lại làm như vậy?”
Tên kia võ tông hoảng sợ quá đỗi, hắn bản năng muốn thánh nhưng đã muộn vị kia nữ võ tôn là xuất kỳ bấy ý thực lực càng là chênh lệch rất lớn, hắn muốn tránh nhưng lực bất tòng tâm.
Tên kia võ tông `bị ném bay trở thành một tấm khiên chắn, hứng trọng chiến kiếm công kích.
“A”
Theo một tiếng la hét vang lên, chiến kiếm đâm thẳng vào cơ thể hắn, lúc này một màn kỳ dị phát sinh tên kia thân thể đột nhiên bành trướng.
“Ầm”
Một tiếng nổ lớn vang lên tên kia thân thể trực tiếp bạo liệt, hai thanh chiến kiếm cũng bị lực trùng kích đánh bay ra một bên.
“Đúng là ta ma ngoại đạo, đến bản thân đồng môn cũng không tha”
Kiếm Sinh nhìn thấy một màn này khuôn mặt càng phát âm trầm, hắn huy động dưới chân phi kiếm lấy tốc độ khủng bố đuổi theo cái kia nữa võ tôn.
Nữ võ tôn nhìn thấy một màn này thì trong lòng hốt hoảng nàng không ngừng thiêu đốt tinh huyết chạy trốn nhưng vẫn chậm hơn Kiếm Sinh tốc độ.
Kiếm Sinh không ngừng thu hẹp khoảng cách với đối phương, hắn trên tay chiến kiếm khẽ vẫy một cái cự đại kiếm mang xuất hiện lao thẳng về phía đối phương.
Cự đại kiếm mang tốc độ càng lúc càng nhanh chỉ mấy hơi thở thời gian liền đã đuổi kịp cái kia nữ võ tôn.
Đang chạy trốn nữ võ tôn đột nhiên bấm ra một đạo pháp quyết, sau lưng nàng xuất hiện một cái phù triện, phù triện bị kích hoạt tạo thành một cái khiên lớn bảo vệ nàng phần lưng.
“Oanh”
Cự đại kiếm mang đánh vào phù triện, nhất thời to lớn tiếng oanh minh vang lên, kiếm mang không thể xuyên qua phù triện phòng ngự nhưng phù triện quang hoa cũng ảm đạm đi không ít trên thân cũng xuất hiện không ít vế rách.
Nữ võ tôn thuận thế mượn nhờ lực phản kích kéo dài khoảng cách, trong lòng nàng vô cùng may mắn cũng may bản thân có cửu giai phòng ngự phù triện.
“Cứu giai phòng ngự phù triện”
Kiếm Sinh nhìn thấy một màn này thì không khỏi kinh ngạc, hắn thật không ngờ đối phương vậy mà có cửu giai phòng ngự phù triện.
Thoáng kinh ngạc qua đi, hắn thần sắc càng phát lạnh lẽo, đối phương mời võ tôn tam trọng vậy mà trên tay lại có cửu giai phòng ngự phù triện, điều này nói rõ nàng tại Huyền Ma môn có thân phận phi phàm hoặc thân mang đại bí, cho dù là cái nào hắn cũng phải chém giết người trước mặt này.
Kiếm Sinh không giữ lại nữa, hắn trên tay chiến kiếm thu vào vỏ sau đó đột nhiên rút kiếm, trích tinh kiếm kỹ được thi triển, cường đại kiếm khí xuất hiện bắng thẳng về phía đối phương.
“Không đừng giết a”
Nữ võ tôn cảm nhận được phía sau truyền đến rét lạnh cảm giác, cho dù nàng có cửu giai phòng ngự phù triện nhưng nàng tin tưởng đối mặt một kiếm này nàng tất nhiên phải chết không nghi ngờ.
“Xin tha thử? Muộn”
Kiếm Sinh lời nói rét lạnh truyền đến, hắn đưa tay nhất chỉ, kiếm khí càng phát lăng lệ lao thẳng về phía đối phương.
“Ầm”
Một tiếng nổ lớn vang lên, võ tôn nữ tử trực tiếp ngồi bết xuống đất, nàng cơ thể đã đổ mồ hôi ướt sũng.
Võ tôn nử tử cảm thấy không chân thật, nàng vậy mà không chết, nữ võ tôn ngước nhìn lên trên nơi đó có một cái áo trắng lão giả đứng đó, lúc nãy một chiêu kia chính là hắn đã đỡ cho nàng.
Sau khi giúp nữ võ tôn đỡ lấy Kiếm Sinh công kích, lão giả kia cũng không có dị động gì, hắn chỉ đứng yên lặng trong hư không tựa như một cái lão nhân lười nhác vậy.
Đối diện Kiếm Sinh nhìn thấy một màn này khuôn mặt nhất thời kịch biến, lão giả kia có thể thong thả đỡ lấy hắn trích tinh kiếm kỹ đối phương tuyệt đối là võ tôn thất trọng trở lên.
Không, võ tôn thất trọng tuyệt đối không dễ dàng như vậy đỡ được hắn trích tinh kiếm kỹ, đối phương tuyệt đối là võ tôn cửu trọng thậm chí là võ tôn đỉnh phong cường giả.
“Các hạ rốt cuộc là ai?”
Kiếm Sinh một mặt nghiêm túc nhìn lấy áo trắng lão giả, hắn toàn thân linh lực đều được điều động, chuẩn bị cho mọi tình huống.
Đối diện lão giả nghe được Kiếm Sinh lời nói, hắn chỉ cười nhạt một tiếng không nói gì, lão giả trực tiếp đưa tay một cái cự thủ không căn cứ hiển hiện chộp về phía Kiếm Sinh.
Kiếm Sinh đã sớm phòng bị, hắn lấy ra bản thân mạnh nhất chiến kiếm, Kiếm Sinh huy kiếm chém ngang một cái cự đại kiếm mang xuất hiện cùng cự thủ đối bính.
“Ầm”
Chỉ nghe một tiếng nổ lớn vang lên, cự thủ cùng kiếm mang đồng thời phá diệt, lão giả vẫn đứng yên bất động còn Kiếm Sinh thì bị đánh bay mấy trăm trượng, hai bên chênh lệch đã thể hiện ra.
“A vậy mà đỡ được”
Nhìn thấy kết quả này áo bào trắng lão giả khuôn mặt rốt cuộc lộ ra thần sắc ngạc nhiên, hắn cũng không di chuyển mà tiếp tục đưa tay cách không một chưởng đánh về phía Kiếm Sinh.
Kiếm Sinh nào dám cùng trưởng ấn đối bính, hắn đánh ra ba đạo kiếm mang nhờ vào lực phản chấn tránh sang một bên, cuối cùng xít xao tránh thoát lão giả chưởng ấn.
Kiếm Sinh không dám ở lại lâu, hắn mượn nhờ còn lại lực lượng nhanh chóng quay đầu chạy, đối phương thực lực quá mạnh hắn căn bản đánh không lại, lúc này không chạy còn đợi lúc nào.
“Hừ chạy được sao?”
Lão giả nhìn thấy Kiếm Sinh vậy mà tránh thoát chiêu thức của mình trong lòng không khỏi tức giận hắn hừ lạnh một tiếng, hai tay hắn bấm ra một đạo pháp quyết, từng cây từng cây xiềng xích xuất hiện trong hư không, hết tảy có 36cây.
Lão giả đưa tay chỉ về phía Kiếm Sinh, ba mươi sáu cây xiếng xích tựa như 36 đầu ác xà lao thẳng về phía Kiếm Sinh.
Xiềng xích tốc độ rất nhanh, chỉ chốc lát đã đuổi kịp Kiếm Sinh, 36 cây xiềng xích hoàn mỹ phong tỏa Kiếm Sinh tất cả hướng đi.
Đối diện 36 cây xiềng xích công kích, Kiếm Sinh chỉ có thể cắn răng đón đỡ nhưng xiềng xích quả thật quá linh hoạt hắn thân thể không ngừng bị thương.
“Nguyên kiếm trảm”
Kiếm Sinh hét lớn một tiếng, chiến kiếm trên tay bổ xuống chém về phía đang lao đến một cây xiềng xích, chiến kiếm sinh sinh chặt đứt xiềng xích, Kiếm Sinh cũng nhân cơ hội này tránh thoát mà ra.
“Chuẩn thánh khí chiến kiếm”
Áo bào trắng lão giả kinh ngạc thốt lên, hắn nhìn lấy đang hướng phương xa trốn đi Kiếm Sinh trong mắt tràn đầy lửa nóng.
Những thanh xiềng xích này của hắn đều là cửu phẩm linh khí, thanh kiếm kia có thể chém đứt xiếng xích, nó hiển nhiên là chuẩn thánh khí không thể nghi ngờ.
Lấy áo bào trắng lão giả nhãn lực tự nhiên có thể nhìn ra thanh kiếm này bị hao tổn nhưng cho dù hao tổn cũng là chuẩn thánh khí a uy lực so cửu phẩm linh khí phải mạnh hơn rất nhiều.
Chỉ cần chiếm lấy thanh kiếm kia sau đó mời cường đại luyện khí sư hỗ trợ chữa trị vậy hắn sẽ có trong tay một cây chuẩn thánh khí.
Nghĩ đến đây áo bào trắng lão giả càng phát tham lam, hắn trực tiếp khởi thân truy kích Kiếm Sinh.
Áo bào trằng lão giả tốc độ cực nhanh, chỉ mấy hơi thở liền đuổi kịp Kiếm Sinh, hắn đứa tay xuất chưởng hướng Kiếm Sinh đánh tới.
Kiếm Sinh vội vàng huy động chiến kiếm đón đỡ nhưng áo bào trằng lão giả thực lực thật sự quá mạnh, hắn bị đánh bây ra mấy trăm mét, khóe miệng không ngừng chảy ra máu tươi, hiển nhiên là bị thương không nhẹ.
“Hừ tiểu tử, ngươi không chạy được đâu ngoan ngoãn chịu chết đi”
Áo bào trắng lão giả lần nữa huy chưởng đánh tới, lần này hắn dùng toàn bộ công lực.
“Ầm”
Chưởng ấn đánh xuống bên dưới, nhất thời bụi đất bay tứ tung, một lát sau bụ đất tán đi phía dưới hình thành một cái hố lớn nhưng lại không thấy Kiếm Sinh thân ảnh.
Nhìn thầy một màn này áo bào trắng lão giả trong lòng thầm hô không tốt, quả nhiên khi hắn ngẩn đầu lên đã thấy Kiếm Sinh cùng một người che mặt nữa đứng tại trên không chung.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.