Chương trước
Chương sau
Huyền Vân tông.
Huyền Vân tông vẫn tọa lạc tại Huyền Vân sơn chi đỉnh, vẫn toát ra một vẻ khí khái của Đại Chu quốc đệ nhất tông môn, chỉ là lúc này Huyền Vân tông tất cả tông chủ, trưởng lão đều đang quỳ trước đại sảnh, trên sảnh chính đang ngồi lấy Lưu Vân.
Trận đại chiến kia, Huyền Long tử trận, Đông Vân vực các thế lực tan tác, Huyền Vân tông không còn võ hoàng cường giả chủ trì, căn bản không thể đi đâu, cuối cùng Huyền Vân quyết định bọn hắn sẽ tại nơi này chờ lấy Ngạo Thiên thành phán xét, tuy biết lần này chỉ sợ khó qua tới nhưng so với lưu lạc bên ngoài không có tương lai càng tốt hơn.
Có đôi khi chết không đáng sợ, đáng sợ nhất là sống trong bóng tối không biết lúc nào mới có ngày mai.
Trên chủ vị Lưu Vân một mặt trầm tĩnh mà nhìn lấy đám người, trong đó nhiều người hắn quen cũng là có thù oán như Hoàng Sơn đại trưởng lão, Hồng Nguyệt, Nạp Lan Kiệt,... nhất là Huyền Vận.
Lúc này Lưu Vân trong lòng cũng vô cùng khó chịu, một mặt hắn muốn triệt để diệt trừ Huyền Vân tông trả mối thù năm đó cùng nhưng trị tội những kẻ có liên quan, một mặt hắn không muốn làm quá tuyệt bởi lẽ hắn biết Huyền Vân sẽ không cho phép chuyện này sảy ra, nếu không được vậy nàng chắc chắn sẽ chết cùng Huyền Vân tông, Lưu Vân không muốn Huyền Vận bị tổn thương.
Không biết từ lúc nào Huyền Vân đã có một vị trí vô cùng quan trọng trong lòng Lưu Vân, hắn không muốn đối phương chịu bất kỳ thương tổn nào.
“Huyền Vân tông trên dưới trưởng lão tông chủ, thân truyền đệ tử tất ca ba trăm năm mươi bảy người ở đây xin chịu Ngạo Thiên thành sử lý, chỉ mong Ngạo Thiên thành giơ cao đánh khẽ tha cho chúng bình thường đệ tử, bọn hắn không có tội”
Huyền Vân lên tiếng đánh vỡ bầu không khí ngột ngạt cũng đánh vỡ Lưu Vân mạch cảm xúc.
Thực ra Huyền Vân tông chúng trưởng lão cùng thân truyền đại đệ tử nhiều hơn rất nhiều nhưng bọn hắn đã lựa chọn rời đi, bây giờ ở lại chỉ có số ít trung thành tuyệt đối với Huyền Vân tông, muốn cùng tông môn trải qua kiếp nạn này.
“Huyền Vân tông nhiều lần cùng sư tôn ta đối nghịch, trong đại chiến còn là đứng về phe Đông Vân vực các đại thế lực muốn tiêu diệt Ngạo Thiên thành, tội không thể tha, nay ta đại biểu Ngạo Thiên thành giải tán Huyền Vân tông, tông chủ Huyền Vận phải đến Ngạo Thiên thành chịu sự quản lý của Ngạo Thiên thành, không có lệnh không được rời Ngạo Thiên thành nửa bước”
Lưu Vân nói, trước khi đến đây hắn đã hỏi qua sư tôn nên giải quyết chuyện này như thế nào, lúc đó Lục Nam chỉ nói với hắn một câu: “Có nhiều chuyện không cần quá suy nghĩ, bản thân ngươi cho là đúng vậy là được rồi”.
Lục Nam câu nói đó đã giúp Lưu Vân giải khai rất nhiều khúc mắc trong lòng, bởi vậy hắn quyết định tha cho Huyền Vân tông, chỉ để bọn hắn bỏ đi tông môn, đây đối với bọn hắn đã là kết quả tốt nhất.
“Ta không chấp nhận, vì sao lại muốn cầm tù sư tôn ta”
Hồng Nguyệt đột nhiên đứng lên phản đối, nàng hành động khiến đám người không khỏi giật mình trong lòng bọn hắn bắt đầu hoảng loạn, bọn hắn biết đây đã là kết quả tốt nhất rồi, bọn hắn thất sợ Hồng Nguyệt sẽ chọc giận Lưu Vân, đến lúc đó Lưu Vân đổi ý muốn giết bọn hắn, như vậy liền xong rồi.
Đang quỳ gối Hồng Thành nhìn đứa cháu của mình chỉ hận không thể một chưởng đánh chết, Lưu Vân mà vì Hồng Nguyệt mà giận lây sang Hồng gia vậy bọn hắn chỉ có nước diệt tộc.
Lưu Vân cũng không phải năm đó phế vật Lưu Vân, Lưu gia cũng không phải năm đó nhỏ yếu Lưu gia, lấy bọn hắn bây giờ thực lực cùng địa vị muốn diệt Hồng gia là chuyện dễ như trở bản tay.
Trên chủ vị Lưu Vân ánh mắt ngưng tụ nhìn Hồng Nguyệt một chút.
Nhiều năm không thấy Hồng Nguyệt tu vi đã cao hơn rất nhiều đạt đến võ vương cảnh giới, trên người càng phát vẻ thành thục nhưng tính khí vẫn như vậy thiếu đi sự trầm ổn.
“Muốn ta không cầm tù sư tôn ngươi cũng được, vậy lấy trên dưới Huyền Vân tông nhân tính mệnh đổi lấy sư tôn ngươi tự do có được hay không”
Lưu Vân từ tốn nói, tuy giọng nói của hắn vô cùng điềm đạm nhưng nghe vào trong tai đám người như là tiếng nói từ âm ti vọng về vậy, một câu nói chính là lời đòi mạng.
Câu nói cuối cùng rơi xuống, Lưu Vân khí thế trực tiếp nở rộ, võ vương đại viên mãn khí thế tràn khắp đại điện.
Hồng Nguyệt trực tiếp bị Lưu Vân lời nói làm cho cứng họng, nàng vẫn muốn nói cái gì nhưng bị Lưu Vân khí thế làm chi kinh đến không nói nên lời, đám người cũng bị Lưu Vân khí thế đè ép, thân hình gập sâu hơn không giám lên tiếng, trên mặt bọn hắn không ngừng có mồ hôi nhỏ giọt xuống.
“Nguyệt nhi còn nhỏ không hiểu chuyện ngươi đừng chấp nhặt với nàng ta”
Huyền Vân đột nhiên lên tiếng, nàng trên thân khí tức cùng ngoại phóng cùng Lưu Vân đối đâu.
Hồng Nguyệt được Huyền Vân giúp hóa giải uy áp lúc này khuôn mặt trắng bệch mới hồng hào được đôi chút, nàng ánh mắt kinh ngạc mà nhìn Lưu Vân, nàng không ngờ mình cùng Lưu Vân hai người chênh lệch vậy mà lớn đến như thế, bản thân ngay cả uy áp của đối phương cũng không tiếp nổi.
“Công tử”
“Công tử”
...
Huyền Vân vừa cùng Lưu Vân uy áp giao tranh, vây quanh đại điện bốn tên võ vương đỉnh phong cũng đồng thời xuất ra bản thân uy áp nhằm chèn ép Huyền Vân, tựa hồ chỉ cần Lưu Vân ra lệnh một tiếng bọn hắn liền đồng loạt ra tay tiêu diệt Huyền Vân tông, nhưng Lưu Vân đã khoát tay ra hiệu bọn hắn không cần can thiệp, bốn người lúc này mới thu lại bản thân uy áp.
“Được rồi, Huyền Vận tông chủ ngươi còn muốn gì nữa không, nếu không chúng ta ngay lập tức tiến hành”
Lưu Vân đối Huyền Vân nói.
“Lưu Vân công tử muốn ta theo ngươi cũng được nhưng ngươi có thể hay không đáp ứng ta một yêu câu, có thể hay không giữ lại Huyền Vân tông đạo thống”
Huyền Vân nói, Huyền Vân tông là nơi nàng lớn lên, là nơi nàng ở, là nơi có nhưng ký ức tươi đẹp nhất của nàng, đối với Huyền Vân tới nói Huyền Vân tông chính là nhà nàng, nàng không muốn Huyền Vân tông bị hủy hoại trong tay mình.
“Xin lỗi Huyền Vân tỉ, ta không thể, Huyền Long tội vô cùng nghiêm trọng nếu như vậy bỏ qua cho Huyền Vân tông ta tại sư tôn bên đó không tiện bản giao”
Lưu Vân cùng Huyền Vận truyền âm nói, hắn không muốn làm khó dễ Huyền Vận nhưng Huyền Long tội không thể tha, vốn Huyền Vân tông phải bị diệt mới hết tội nhưng Lưu Vân không muốn Huyền Vân khó sử bởi vậy chỉ lựa chọn giải tán Huyền Vân tông, đây cũng là Lưu Vân cực hạn.
Huyền Vân nghe vậy chỉ gượng cười một tiếng
“Ta biết, ta sẽ không làm khó ngươi, từ hôm nay trở đi Huyền Vân tông sẽ giải tán, trên đời sẽ không lại có Huyền Vân tông, ta chấp nhận sự giám sát của Ngạo Thiên thành sẽ tại Ngạo Thiên thành ở lại”
Huyền Vân nói, tiếp theo nàng cởi bỏ đi tông chủ bội kiếm cùng tông chủ áo bào, cái này đại biểu Huyền Vân đã không còn là Huyền Vân tông tông chủ nữa.
“Tông chủ”
“Tông chủ”
...
Chúng trưởng lão cúi người hô lớn, bọn hắn biết tông chủ đã vì bọn hắn mà bỏ đi bản thân tự do, mỗi người nhìn Huyền Vân ánh mắt tràn đầy sự thành kính.
“Được rồi, mọi chuyện quyết định như vậy, Huyền Vân tông từ nay giải tán, Huyền Vân tông đồ vật sẽ do Ngạo Thiên thành quản lý, Huyền Vận tông chủ mời theo ta trở về Ngạo Thiên thành”
Lưu Vân nói một tiếng sau đó đi ra ngoài, Huyền Vân ừm một tiếng sau đó nhanh chóng theo sau, tiếp theo là bốn vị võ vương đỉnh phong để lại đám người vẫn đang còn quỳ gối.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.