Chương trước
Chương sau
Binh Nguyên trên không.
Từ lúc Thanh Hoa kiếm hoàng bộc phát ra cường đại khí thế đến khi hắn bị Lục Nam một kiếm đánh bại nhìn như lâu nhưng là diễn ra chỉ trong mấy hơi thời gian, nhanh đến đám người không kịp phản ứng.
Bọn hắn đều đồng dạng hóa đá, ai có thể nghĩ răng mới mấy hơi trước còn cường đại khiến người ta tuyệt vọng Thanh Hoa kiếm hoàng trong nháy mắt liền bị Ngạo Thiên thành thành chủ diệt sát.
Thanh Hoa kiếm hoàng tựa như trong đêm một ánh đom đóm vậy, lóe lên một cái rồi tắt, căn bản không thể làm gì, không thể so với như trăng sáng Lục Nam.
Lục Nam trong lòng đám người hình tượng đã không còn là một vị cường đại võ hoàng nữa mà là võ tông cường giả, đúng, võ tông cường giả, không có bất kỳ võ hoàng nào có thể xuất ra một chiêu như vậy, Lục Nam tuyệt đối là một vị võ tông, cũng không phải mới vào võ tông loại kia mà đã là võ tông bên trong cường giả.
Trên không Lục Nam linh lực đã hao tổn hầu như không còn nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ trấn định, hắn không muốn đối phương tu sĩ nhận thấy điều này sau đó đồng thời phá vây đến lúc đó hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Đông Vân vực tu sĩ tuy không còn võ hoàng đại viên mãn cường giả nhưng bọn hắn tổ hợp lại cũng là một cỗ lực lượng vô cùng kinh người.
Lục Nam dùng linh hồn khế ước truyền âm cho Luyện Ngục yêu hoàng, rất nhanh thân thể to lớn Luyện Ngục yêu hoàng rất nhanh liền đến Lục Nam dưới chân.
Lục Nam nhẹ nhàng rơi trên Luyện Ngục yêu hoàng trên đầu.
Lúc này Lục Nam thân hình so Luyện Ngục yêu hoàng nhỏ hơn rất nhiều nhưng hắn trong mắt tại trường đám tu sĩ còn to lớn hơn bất kỳ thứ gì, cứ như vạn trượng thần linh vậy.
Hắn nhanh chóng lấy một viên đan dược bỏ vào miệng, quá trình quá nhanh chúng tu sĩ còn đang choáng vàng bởi hắn chiêu thức uy lực bởi vậy không chú ý đến.
Đan dược vào thân thể, nhất thời một cỗ ấm ám khí tức tràn vào thân thể hắn, linh lực hắn cũng khôi phục được một chút.
“Kẻ phạm Ngạo Thiên thành giết”
Lục Nam giọng nói vang lên, giọng nói của hắn không lớn nhưng như là kinh lôi đồng dạng, đem chúng tu sĩ từ trong mê man thứ tĩnh.
“Kẻ phạm Ngạo Thiên thành giết”
“Kẻ phạm Ngạo Thiên thành giết”
.....
Ngạo Thiên thành chúng tu sĩ tiếng như hồng, trên mặt mỗi người đều đem lên kích động, kích động vị bọn hắn đã thắng, kích động vì Ngạo Thiên thành đã trở thành Đông Vân vực đứng đầu,... sự kích động rất nhanh liền chuyển thành cường đại chiến ý.
Đông Vân vực chúng tu sĩ sớm đã đánh mất hết dũng khí, lúc này đối mặt với như lang như hổ Ngạo Thiên thành chú tu sĩ làm sao có thể đỡ nổi, rất nhanh liền tan tác.
“Nhanh rút lui, hướng các hướng rút lui nhanh lên”
“Rút lui, rút lui, nhanh chia ra rút lui”
“Nhanh chạy nhanh”
...
Nhất thời Đông Vân vực chúng tu sĩ như ong vỡ tổ, không ngừng hướng bốn phương tám hướng chạy trốn.
“Chạy đi đâu, chia qua các nhóm nhanh đem bọn hắn diệt sát”
“Vạn trận cung thái thượng trưởng lão, Nhân đan cung thái thượng trưởng lão, mấy lão gia hỏa các ngươi chạy đi đâu, nhanh cùng Tức Tản đại gia tính toán sổ sách”
“Trấn Thiên quân chi thanh các tổ, nhanh chóng tiêu diệt kẻ địch, võ vương trở lên Trấn Thiên quân theo ta trở về võ vương chiến trường cùng nhau diệt sát địch nhân”
....
Ngạo Thiên thành thủ lĩnh nhóm nhanh chóng đưa ra mệnh lệnh, Ngạo Thiên thành chúng tu sĩ nhanh chóng theo lệnh làm việc, không ngừng truy sát Đông Vân vực tu sĩ.
Chiến sự còn diễn ra thêm một ngày nữa, suốt thời gian này đều là Ngạo Thiên thành chúng tu sĩ đuổi giết Đông Vân vực thế lực tu sĩ.
Lục Nam luôn tại trên không theo dõi chiến sự, hắn cần tọa trấn nơi đây, như vậy Ngạo Thiên thành sĩ khí mới lên được đỉnh phong, mãi đến khi xong xuôi, hắn mới cưỡi Luyện Ngục yêu hoàng trở về Ngạo Thiên thành.
“Thanh chủ thân võ, Thiên thành bất diệt”
“Thanh chủ thần võ, Thiên thành bất diệt”
“Thanh chủ thần võ, Thiên thành bất diệt”
....
Ngao Thiên thành không ngừng hô lớn đến khi Lục Nam trở về Ngạo Thiên thành mới thôi, bọn hắn biết nếu không có thành chủ, bọn hắn trận chiến này căn bản không có chiến thắng khả năng, Ngạo Thiên thành mỗi người đều đối với Ngạo Thiên thành kiêu ngạo, đối với Lục Nam kiêu ngạo.
Chiến sự kết thúc với thắng lợi tuyên cáo thuộc về Ngạo Thiên thành một bên, kết quả này nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.
Trước chiến sự sảy ra rất ít người tin tưởng Ngạo Thiên thành sẽ thắng, cho dù là Ngạo Thiên thành chúng tu sĩ cũng không có mấy người tin tưởng chuyện này, nhưng hôm nay Ngạo Thiên thành đã thắng.
Chiến thắng này người góp công lớn nhất chính là Ngạo Thiên thành thành chủ Lục Nam, nhất thời Lục Nam danh vọng trong lòng Ngạo Thiên thành chúng tu sĩ lên đến đỉnh phong.
Nửa thánh sau, Ngạo Thiên thành nghị sự đại điện.
Lúc này nghị sự đại điện, lúc này nghị sự đại điện ngồi lấy Ngạo Thiên thành chúng võ hoàng cường giả, ngồi trong đại điện người so trước đây ít đi không ít, hiển nhiên Ngạo Thiên thiệt hại cũng không nhỏ.
Trên cao nhất, Lục Nam điềm đạm ngồi ở đó, bên dưới là Tức Tản.
Lục Nam hơi nhìn đám người một chút sau đó nói:
“Trận chiến này Ngạo Thiên thành của chúng ta thiệt hại bao nhiêu?”
Tức Tản nghe được Lục Nam câu hỏi vội vàng đứng dậy báo cáo
“Thưa thành chủ, trận đại chiến này chúng ta mất đi bốn vị võ hoàng là Đan đường đường chủ, Trần gia đại trưởng lão, Diệp gia đại trưởng lão, đại Chu hoàng thất lão tổ; chín vi võ hoàng cường giả bị thương nặng là Lưu Chính, Lạc Tinh Thuần, Xà Lạn, Mộc chính Dương Mộc gia đại trưởng lão, Khí đường đại trưởng lão, Trận đường đại trưởng lão, Huyền Xà cùng Xà Mạn La, còn lại võ hoàng đều ít nhiều bị thương; võ vương cường giả chết 178 vị, bị thương 135 vị; võ linh tu sĩ chết 1846 người, bị thương 2134 người”
Lần này đại chiến Ngạo Thiên thành thiệt hại vô cùng nghiêm trọng, võ hoàng cường giả chết vì bị thương nặng lên tới 13 người, võ vương võ linh càng là nhiều vô số kể.
Nhưng cái này so với Đông Vân vực các thế lực tới nói căn bản không đáng là bao, Đông Vân vực các thế lực võ hoàng cường giả chết và bị thương số lượng phải đến gần 20 vị, võ vương võ linh càng không phải nói, có thể nói là gần như toàn quân bị diệt, thất bại tan tác.
Lục Nam yên lặng nghe Tức Tản báo cáo, đến cuối cùng hắn điềm đạm nói
“Trận đại chiến này vô cùng thảm liệt, nhưng người đã hi sinh chính là Ngạo Thiên thành anh hùng, các ngươi phải ban thương cho gia đình của bọn hắn thỏa đáng, Hoàng thất bên kia, Đông Phương Doanh ngươi đem cho đại Chu hoàng thất hai phần đột phá võ hoàng đan dược cũng một bút tài nguyên tu luyện, bảo hộ bạn hắn đến khi có võ hoàng cường giả mới, nhưng người bị thương cùng có công trạng thì theo công ban thưởng tuyệt không để bọn hắn đối Ngạo Thiên thành thất vọng”
“Xin tuân thành chủ chi lệnh”
Ngạo Thiên thành chúng võ hoàng trăm miệng một lời nói, bọn hắn hoàn toàn tán thành với Lục Nam quyết định, có công ắt thưởng đây là chuyện đương nhiên.
“Đợi thêm một thời gian nữa chúng ta sẽ công chiếm những thế lực kia, Tức Tản ngươi sẽ điều hành việc này, gọi Luyện Ngục yêu hoàng dùng Diệp Thiên hoành cùng đi”
Lục Nam tiếp tục nói, bây giờ đại chiến kết thúc, bọn hắn tất nhiên phải chiếm lấy những thế lực kia địa bàn, thuận thế nhất thống Đông Vân vực.
“Vâng”
Tức Tản khom người xưng phải, chúng võ hoàng tu sĩ trong mắt đều là lửa nóng, thống nhất Đông Vân vực đây là chuyện cỡ nào vinh quang, quan trọng là công chiếm nhưng thế lực kia chắc chắn sẽ kiếm được một bút tài nguyên vô cùng khổng lồ, sẽ đem Ngạo Thiên thành thực lực lần nữa tăng lên một bước.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.