Chương trước
Chương sau
Trong rừng cây.
Lục Nam bốn người xuất hiện làm võ vương tổ đội cảm thấy vô cùng bất ngờ, tổ hợp này có chút dị a.
Một vị võ vương cực hạn, hai vị võ linh cùng một cái phàm nhân, đúng một cái phàm nhân, ít nhất võ vương tổ đội đều cảm thấy như vậy.
Lục Nam sử dụng bí pháp che dấu ti vi bởi vậy võ vương tổ đội, tính cả vị kia võ vương đại viên mãn kia đều không cảm thấy Lục Nam có bất kỳ linh lực ba động nào.
Nhưng hắn không như còn lại mấy người, có thể đi với chúng với mấy người này đối phương không có tu vi? Đánh chết hắn cũng không tin.
Cách trả lời duy nhất chính là đối phương có ẩn dấu đi bản thân chân chính tu vi thủ đoạn hoặc chí bảo.
Tuy không biết đối phương chân chính tu vi nhưng hắn biết đối phương tu vi tuyệt đối không thấp, hắn đã trong hoàng cung lăn lộn hơn trăm năm, bốn người này chính là lấy không có linh lực ba động người kia làm đầu, điểm này hắn vẫn có thể nhìn ra.
Có thể để võ vương đại viên mãn can tâm tình nguyện đi theo đối phương hoặc là có thực lực cường đại hoặc là có bối cảnh to lớn bởi vậy vị kia võ vương đại viên mãn đối với Lục Nam phá lệ thận trong, cho dù đối phương là thân phận gì cũng không phải hắn có thể đắc tội, làm không tốt chỉ sợ sẽ chọc ra phiền phức.
“A, hình như chúng ta đến không đúng lúc rồi”
Đối diện Lục Nam đánh giá một chút tình huống sau đó nói lên một câu, hắn cũng không có cái gì hoảng, chỉ mấy tên võ vương mà thôi cũng chi để hắn nhìn thêm một chút.
“Sư tôn nàng hình như bị bọn hắn bắt”
Kiếm Sinh nhìn lấy đang bị linh lực chói chắt thiếu nữ nói.
Thiếu nữ lúc này mới kịp định thần lại, nàng hướng Lục Nam đám người hô cứu mạng nhưng ngoại trừ Kiếm Sinh có chút phản ứng bên ngoài còn lại ba người đều không có phản ứng.
Thiếu nữ nhìn thấy một màn này vốn có chút hy vọng lóe lên nháy mắt liền bị dập tắt, cũng phải thôi, mấy người kia cùng mình không thân cũng chẳng quen làm sao có thể cứu mình cơ chứ.
“Sư tôn người cứu nàng được hay không?”
Kiếm Sinh đối Lục Nam nói.
Lục Nam cưng chiều nhìn Kiếm Sinh một chút sau đó nói.
“Được rồi, nếu không ta thu cho ngươi cái tì nữ cũng được”
Lục Nam cưng chiều nói, thiếu nữ kia thể chất cũng không kém nhưng muốn lọt vào mắt của Lục Nam là không có khả năng, chỉ là Lục Nam muốn duy trì hình tượng thiện lương trước mặt đệ tử mà thôi, Kiếm Sinh đang còn nhỏ không nên để nó thế nhiều thứ không tốt.
Trong rừng rậm.
Lục Nam lời nói khiến nhóm võ vương trong lòng nhảy một cái, bốn người này vẫn là muốn nhúng tay chuyện này, nhưng bọn hắn cũng không quá để ý, dù sao đối phương chỉ có bốn người còn là hai cái võ linh một cái phàm nhân bọn hắn bên này có cả thảy mười vị võ vương, thủ lĩnh tu vi càng là không thua đối phương vị kia võ vương.
“Các hạ, chuyện này đối với các ngươi cũng không tốt lắm đâu, chúng ta cũng không muốn động thủ, hai bên tốt nhất nước sông không phạm nước giết thì hơn”
Cầm đầu mấy vị võ vương đứa ra nói, bốn người này thân phận thần bí, không đắc tội vậy tốt nhất đừng đắc tội.
“Đúng là chúng ta không có lý do xen vào chuyện này, như thế này đi các ngươi rời khỏi đây, thiếu nữ kia để lại”
Lục Nam từ tốn nói, hắn đã không nói thì thôi, đã nói ra vậy không có ý định thay đổi, nếu không mặt mũi biết để đâu.
“Các hạ, các ngươi vẫn muốn nhúng tay vào chuyện của bọn ta hay sao”
Nghe thấy Lục Nam lời nói, thủ lĩnh nhóm võ vương thần sắc đọng lại, hắn nói ra một câu sau đó liền không có sau đó nữa tên kia thủ lĩnh bị một cỗ vô hình lực lượng đánh bay ra mấy trăm mét.
“Ầm”
Thủ lĩnh kia va thân vào không biết bao nhiêu gốc cổ thụ cuối cùng mới dừng lại, hắn thân hình bị gim vào một gốc cây lớn.
Còn lại nhóm võ vương kịp phản ứng, bọn hắn dùng ánh mắt bất khả tương nghị nhìn bốn người, bọn hắn còn không biết đối phương là như thế nào xuất thủ.
Vốn đang tràn ngập tuyệt vọng thiếu nữ nhìn thấy một màn này cũng trợn mắt há hốc mồm, tiếp theo nàng trong lòng lại ánh lên hi vọng, cho dù sau phải làm hầu nữ cho thiếu niên kia nhưng dầu sao còn tốt hơn bị rời vào ma trảo của tên kia.
“Khụ khụ khụ”
Tên kia võ vương thủ lĩnh cố chống tay nâng thân thể ra khỏ thân cây, hắn không chịu được mà quỳ một chân xuống đất, miệng không ngừng ho ra máu hiển nhiên là bị thương không nhẹ.
Lúc lâu sau võ vương thủ lĩnh mới khôi phục lại một chút, hắn nhìn về phía đám người, nhất là Lục Nam.
Đối phương có thể không một tiếng động đánh trọng thương hắn vị này võ vương đại viên mãn cảnh giới chắc chắn là võ hoàng, không những thế còn là một cái rất cường đại võ hoàng loại kia.
Đây là ý nghĩ của võ vương thủ lĩnh lục này, trong mắt hắn tràn đầy hoảng sợ, võ hoàng a đây là cảnh giới mà hắn ước ao bao lâu nay.
Đối mặt võ hoàng cường giả cho dù bọn hắn mười người cùng tiến lên cũng không thắng nổi.
“Tiền bối tại hạ là thống lĩnh của Tống hoàng triều mong tiền bối nể mặt hoàng triều mà không nhúng tay chuyện này”
Võ vương thủ lĩnh biết bản thân không phải đối phương đối thủ hắn chỉ có thể rời thế lực của bản thân để chấn nhiếp đối phương.
“Hư các người Tống hoàng triều mạnh lắm sao?”
Lục Nam cười như không cười nhìn đối phương, hắn người này trước nay ghét nhất bị người khác uy hiếp, tên kia không nói ra thế lực sau lưng còn thôi, đã hắn ưa thích lấy thế hiếp người vậy không cần thiết tồn tại nữa.
Không để đối phương kịp phản ứng, lời nói vừa dứt Lục Nam liền đưa tay nhất chỉ, tinh thần lực cùng linh lực hợp thành một đạo kiếm khí đánh thẳng về phí tên kia võ vương thủ lĩnh.
“Đối phương là võ hoàng mau chạy”
Tên kia võ vương thủ lĩnh chỉ kịp hô lên một tiếng, đến phòng ngự thủ đoạn còn chưa triển khai liền bị kiếm khí xuyên thủng thân thể.
“Rầm”
Võ vương thủ lĩnh thân thể trùng điệp ngã trên mặt đất trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin, đến chết cũng không ngờ bản thân lại bại nhanh như vậy, thậm chí ngay cả cơ hội thi triển thủ đoạn cũng không có.
“Mau chạy”
Thủ lĩnh võ vương vừa chết còn lại võ vương như ông vỡ tổ chạy trốn, bọn hắn mỗi người chạy một hướng như vậy mới tăng lên khả năng chạy thoát.
Thấy cảnh này Lục Nam chỉ là vung tay lên, chín thanh tinh thần lực lợi kiếm xuất hiện hướng chín tên võ vương bay đi.
“A, A,...”
Theo từng tiếng kêu vang lên chín tên võ vương như diều đứt dây rời xuống đất.
Lấy Lục Nam bây giờ tinh thần lực cùng tu vi, giết mấy tên võ vương căn bản không tốn nhiều sức.
“Thu thập một chút”
Lục Nam đối Diệp Thiên Hoành phân phó một tiếng, bản thân thì không quan tâm kiếm một gốc cây ngồi xuống.
Diệp Thiên Hoành lĩnh mệnh đằng không mà lên, mười vị võ vương đem theo tài phú chắc chắn không ít.
Lạc Hà Đức thì đi lên phá giải thiếu nữ cấm chế, thiếu nữ thân thể vẫn còn rất yếu khó có thể đứng vững, hắn liền lấy ra một viên đan dược cho thiếu nữ uống vào.
Nửa canh giờ sau thiếu nữ thương thế mới ổn định được một chút, đến giờ nàng vẫn không thể tin bản thân vậy mà từ địa ngục được khéo trở về.
“Tiểu nữ Tống quân tình xin tạ ơn tiền bối cứu giúp”
Tống Quân Tinh hướng Lục Nam thi lễ một cái, nếu không phải Lục Nam xuất thủ nàng hạ tràng không cần nghĩ cũng biết.
“Nói một chút ngươi đến từ đâu vì sao lại lưu lạc đến đây, còn mấy tên kia nữa”
Lục Nam điềm đạm nói, theo ngữ khí của đối phương có thể bọn hắn đến từ cường đại thế lực nào đó Lục Nam cũng không phải ngu xuẩn hạng người hắn muốn điều tra đối phương nội tình.
“Tiểu nữ đến từ Cảnh Ly vực Tông hoàng triều, ta là hoàng triều tứ công chúa, Cảnh Ly vực là Đông Vân vực tiếp giáp địa vực, bên trong thì Cảnh Ly tông đứng đầu, bên trong có ba vị lão tổ đều là võ tông cường giả, Tống Hoàng triều là Cảnh Ly tông phụ thuộc thế lực bên trong có bảy vị võ hoàng, ...”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.