Huyền Vân tông quảng trường. Trận pháp lỗ hỗng lành lại quá nhanh Diệp Thiên Hoành đám người đều có dự cảm không lành. Tại trận pháp lành lại trong nháy mắt, Huyền Vân tông phía sau hậu sơn, một cỗ cường đại khí tức đột nhiên xuất hiện. “Là Huyền Vân, nàng ta vậy mà ở tại Huyền Vân tông bên trong” Diệp Thiên Hoành kinh ngạc nói, hắn thật không ngờ Huyền Vân lại vẫn còn ở tại Huyền Vân tông. Trần Nhật Nam cùng đám cường giả cũng vô cùng bất ngờ, lúc nãy Diệp Thiên Hoành cùng Tam Nguyên ba người giao chiến, Huyền Vận cũng không có xuất thủ, bọn hắn vố nghĩ nàng không có ở Huyền Vân tông, thật không ngờ Huyền Vận lại vẫn còn tại Huyền Vân tông hậu viện. Huyền Vận thân mặc màu trắng tố y, thân hình đầy đặn, khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt thanh túy, nhìn nàng như một vị trích tinh hạ phàm vậy. Huyền Vân tông đám người nhìn thấy Huyền Vận thân ảnh, trong ánh mắt không thể dấu nổi sự kinh diễm, Huyền Vận thực sự quá đẹp, không hổ danh là đại Chu quốc đệ nhất mỹ nữ. Hồng Nguyệt nhìn thấy sư tôn của mình trong lòng nhất thời hổ thẹn không thôi, nàng đã từ khẳng định với sư tôn bản thân chắc chắn sẽ thắng bây giờ lại lạc bại. Lưu Vân đưa mắt nhìn đến đang bay đến Huyền Vân khuôn mặt nhất thời ngốc trệ xuống, người này không phải là Tử Lăng tỉ hay sao. Tử Lăng tỉ là Huyền Vân tông đương nhiệm tông chủ Huyền Vận? Lưu Vân cảm thấy mình nhận lầm, hắn cũng mong hai người này chỉ là giống nhau mà thôi nhưng hắn biết điều này không thể. Tử Lăng là Huyền Vân tông tông chủ Huyền Vận, như vậy mọi chuyện liền nói thông được, vì sao Tử Lăng tỉ lại có thực lực cường đại như vậy. Chỉ là Lưu Vân không thể chấp nhận được Tử Lăng tỉ trong lúc bọn hắn lo lắng sư tôn an nguy nàng lại nhẫn tâm rời đi mà không một lời từ biệt, bây giờ gặp lại lại là Huyền Vân tông tông chủ Huyền Vận, hai người gặp lại vậy mà là ở thế đối lập, Lưu Vân có cảm giác bị lừa dối. Trên thiên khung, Huyền Vận cũng nhìn thấy Lưu Vân khuôn mặt, trong lòng nàng cũng là sửng sốt. Huyền Vận thật không ngờ Lưu Vân lại là người kia cùng đệ tử của nàng có năm năm ước hẹn Lưu Vân. Trong lòng Huyền Vận lúc này ngũ vị tạp trần, nàng thật không biết nên giải quyết chuyện này như thế nào, nàng thật không muốn làm khó dễ Lưu Vân nhưng thân là Huyền Vân tông tông chủ nàng không thể bỏ qua chuyện này được.. Lưu Vân cùng Huyền Vận hai người lẫn nhau đối mặt, bọn hắn lời gì cũng không nói, bầu không khí có chút quỷ dị. Đám người cũng nhận ra hai người hành động quỷ dị, nhất thời trong ánh mắt của mọi người đều tràn đầy dị sắc, hai người này có quen biết nhau? Huyền Vân tông quảng trường. Lưu Vân cùng Huyền Vận nhìn nhau thật lâu cuối cùng vẫn là Huyền Vận mở lời trước. “Thật không ngờ lại gặp ngươi ở chỗ này, từ lúc chia tay đến giờ mọi người vẫn khỏe chứ” “Ta nên gọi tỉ là Tử Lăng tỉ hay là Huyền Vân tông chủ đây” “Ngươi nên gọi ta là Huyền Vận, Tử Lăng chỉ là ta dùng tên giả mà thôi” “Thật Không ngờ người lúc đó sư tôn ta cứu lại là Huyền Vân tông đương nhiệm tông chủ” “Lúc đó ta không tiện bại lộ thân phận nên phải dùng tên giả, mong rằng mọi người đừng trách ta” “Vậy vì sao lúc đó tỉ lại rời đi mà không nói một lời vậy?” “Lúc đó ta phải trở về tông môn giải quyết một việc quan trong, không thể đợi cùng các ngươi được, ta không muốn các ngươi suy nghĩ nên lựa chọn lặng lẽ rời đi” Nói đến đây hai người lại lâm vào trầm mặc. Huyền Vân đúng là không muốn trong lúc đó rời khỏi nhưng tông môn lúc đó gặp chuyện quan trọng, nàng không thể không rời đi, bởi vì sợ Lưu Vân đám người không hiểu bởi vậy nàng lựa chọn âm thầm rời đi. Sau khi làm xong hết thảy nàng cũng đã từng trở lại tìm Lưu Vân đám người nhưng không tìm thấy, Lưu Vân đám người đã rời khỏi tử lâu, Luyện Ngục sư vương cũng không tìm thấy, Huyền Vận chỉ có thể trở về tông môn. “Tỉ cũng muốn bắt ta lại đúng không?” Trầm mặc một lát Lưu Vân lên tiếng hỏi. Nghe được Lưu Vân câu hỏi Huyền Vận trong mắt trở nên xoắn xuýt nàng thật không muốn làm khó dễ Lưu Vân nhưng thân là tông chủ nàng có quá nhiều thứ không thể theo ý mình. Hôm nay Lưu Vân đám người làm đến như vậy, nếu để bọn hắn rời đi vậy Huyền Vân tông mặt mũi để ở đâu, nàng thân là Huyền Vân tông tông chủ tất nhiên không thể để chuyện này sảy ra được. “Tông chủ kẻ này sỉ nhục chúng ta Huyền Vân tông, sư tôn hắn đánh bị thương Nạp Lan Kiệt trưởng lão, cùng Diệp Thiên Hoành, Trần Nhật Nam đại nào tông môn, ngài không thể để hắn rời đi, nếu không Huyền Vân tông sẽ trở thành trò cười cho mọi người” Hoàng Sơn đại trưởng lão nhìn thấy Huyền Vân thần sắc không đúng thế là vội nói, hắn thật sợ Huyền Vân một phút mềm lòng thả kẻ này đi, như vậy chẳng khác nào thả hổ về rừng. Còn lại Huyền Vân tông đám người cũng nhìn Huyền Vận, chỉ chờ nàng quyết định. Hít sâu một hơi điều chỉnh tâm tình, Huyền Vận đối Lưu Vân nói: “Ngươi tạm thời ở lại đây đi ta sẽ bảo đảm ngươi an toàn cũng sẽ điều tra chuyện này thật tốt nếu ngươi vô tội ta sẽ trả lại cho ngươi sự trong sạch được chứ?” Nghe vậy Lưu Vân trong lòng trầm xuống, tiếp theo chính là lửa giận. Tử Lăng không những trong lúc bọn hắn khó khăn lựa chọn không từ mà biệt bây giờ còn cùng với Hoàng Sơn đại trưởng lão đám người này muốn bắt hắn lại. “Tử Lăng tỉ, không Huyền Vận tông chủ hôm nay cho dù là ai cũng không thể bắt ta được” Lưu Vân nói, ai cũng có thể cảm giác được trong giọng nói tràn đầy phẫn nộ. Cũng phải thôi, ngươi đã cứu người ta mạng bây giờ người ta lại muốn bắt ngươi lại là ai cũng sẽ phẫn nộ mà thôi. Huyền Vận nghe được lời này nhẹ thở dài một hơi, nếu Lưu Vân không chịu ở lại vậy nàng chỉ có thể mạnh mẽ đem cái sau cầm xuống trước. “Đã ngươi không chấp nhận vậy ta chỉ có thể mạnh mẽ cầm ngươi xuống” Huyền Vân thở dài nói, lời nói vừa trong nháy mắt nàng trên thân võ vương đỉnh phong khí thế liền hiển lộ mà ra. Hoàng Sơn đại trưởng lão nghe được lời này trong lòng vui vẻ không thôi, hắn sợ Huyền Vận đối với Lưu Vân bảo hộ vậy hắn rất khó giết đối phương, nhưng Lưu Vân nhất quyết phản kháng vậy hắn muốn hạ sát thủ tông chủ cũng không tiện nói gì. Diệp Thiên Hoành cùng Trần Nhật Nam cảm nhận được Huyền Vận trên thân khí thể trong lòng không khỏi trầm xuống, Huyền Vận thực lực tuy yếu hơn Diệp Thiên Hoành nhưng cũng không kém bao nhiêu, kết hợp với Tam Nguyên ba người vậy bọn hắn liền nguy hiểm. Diệp Thiên Hoành cùng Trần Nhật Nam hai người lẫn nhau trao đổi ánh mắt, sau đó đồng thời cười khổ một tiếng, chuyện hôm này đã không thể vãn hổi, bây giờ chỉ có thể đi đến đâu hay đến đó. “Diệp Thiên Hoành, Trần Nhật Nam các ngươi đại thế đã mất hôm nay chủ động giao ra Lưu Vân chuyện này chúng ta sẽ không truy cứu nếu không vậy đừng trách” Tam Nguyên lớn tiếng nói, Diệp Thiên Hoành cùng Trần Nhật Nam đều là đại Chu quốc cường giả, bọn hắn cũng không chắc giết sát đối phương như vậy phong hiểm quá lớn, quan trong hơn là bọn hắn không muốn hoàng thất nhân cơ hội này cùng Diệp Tinh thương hội liên hợp, như vậy đối với Huyền Vân tông chỉ có hại không có lợi. “Haha, các ngươi nghĩ muốn chúng ta thỏa hiệp thì cũng thôi đi, chuyện này không thể, hôm nay chúng ta chỉ có thể chiến một trận” Diệp Thiên Hoành điềm đạm nói, trận chiến này muốn bọn hắn thỏa hiệp, quên đi. Tam Nguyên hừ lạnh một tiếng, đã đối phương không đồng ý vậy không cần phải nói. Hai bên không có lời nào để nói, lẫn nhau triển lộ tu vi một trận đại chiến lại sắp bắt đầu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]