Chương trước
Chương sau
Hoàng thành Lạc gia.
Sau khi Kiếm Sinh xuất hiện cứu được Lạc Hạnh Nhi, hắn vẫn đứng đó nhìn đến Nạp Lan Bá Vân, đối phương hống hách khiến Kiếm Sinh cảm thấy vô cùng ghét bỏ.
“Ngươi là kẻ nào dám phá hư chuyện tốt của ta”
Nạp Lan Bá vân nhìn Kiếm Sinh quát hỏi, Hoàng thành này dám phá hư chuyện tốt của hắn không có mấy ai, người trước mặt này không phải là một trong số đó.
“Có ta ở đây đừng hòng kẻ nào đụng đến Lạc gia”
Kiếm Sinh chỉ đơn giản nói một câu, tiên thiên đại võ sư thất trọng khí tức trực tiếp hiển lộ ra.
Xung quanh mọi người đều kinh ngạc không thôi, bọn hắn không kinh các bời Kiếm Sinh khí tức mà là Kiếm Sinh tuổi tác.
Kiếm Sinh cốt linh mới chỉ mười ba mười bốn tuổi vậy mà có tiên thiên đại võ sư thất trọng tu vi, cái này cho dù đại Chu quốc đệ nhất thiên kiêu cũng không sánh bằng.
Lạc Hạnh Nhi cũng là một mặt bất khả tương nghị nhìn đến Kiếm Sinh, đây là lần đầu tiên nàng thấy Kiếm Sinh triển lộ tu vi, một lần này trực tiếp đánh vỡ nàng nhận thức, mười ba mười bốn tuổi tiên thiên đại võ sư thất trọng, cái này còn là người hay sao?
Nhìn lại bản thân chừng tuổi này vậy mà tiên thiên đại võ sư còn không có đạt tới, Lạc Hạnh Nhi cảm giác mình đạo tâm nhanh hỏng mất.
Cuối cùng nàng cũng chỉ biết thở dài một hơi, người ta là Lục công tử đại đệ tử tất nhiên phải có chỗ hơn người.
Nạp Lan Bá Vân nhìn đến Kiếm Sinh sắc bén khí thế trong mắt lại nhiều thêm mấy phần sát ý, hắn không thể chấp nhận lại có người siêu việt mình.
“Các người nhanh lên giết chết hắn cho ta”
Nạp Lan Bá Vân trực tiếp mở miệng.
Lương gia đám người lại có chút vẻ do dự, Kiếm Sinh quá kinh diễm, một vị tuyệt đại thiên kiêu như vậy sau lưng không có đại thế lực, bọn hắn đánh chết cũng không tin, Lương Đức Thành trong lòng vô cùng xoắn xuýt, một mặt hắn không dám làm trái Nạp Lan Bá Vân, một mặt hắn không muốn bốc lên gia tộc phong hiểm đi giết Kiếm Sinh.
Chuyện này vốn đã không thể che dấu, nếu như Kiếm Sinh sau lưng thật có cường đại thế lực vậy hắn Lương gia chắc chắn sẽ vạn kiếp bất phục.
“Ta nói các ngươi giết hắn các ngươi không nghe sao? Không cần phải sợ, Hoàng thành này ai dám cùng Nạp Lan gia chúng ta kết thù?”
Nạp Lan Bá Vân nhìn thấy Lương Đức Thành do dự thì trực tiếp nói.
“Nạp Lan gia thật to a, lần này lão phu cũng muốn thử đắc tội một cái xem Nạp Lan Vương lão đầu kia dám hay không làm gì”
Nạp Lan Bá Vân lời nói vừa dứt một giọng nói đã vang lên, theo đó Diệp Thiên Hoành từ trong đám người đi ra.
“Diệp lão”
Lạc Hạnh Nhi nhìn đến Diệp Thiên Hoành xuất hiện trong lòng liền an ổn, có Diệp lão tại, Nạp Lan gia cùng Lương gia cũng không dám làm chuyện gì thiếu suy nghĩ.
Đang bị thương Lạc Tinh Thuần nhìn đến Diệp Thiên Hoành trong nháy mắt thi hơi hoảng hột một chút, hắn quay sang Lạc Hà Đức hỏi
“Hà Đức người này chính là các ngươi trong miệng Diệp lão hay sao?”
Lạc Hà Đức cũng là gật đầu xem như xác nhận.
“Phụ thân có chuyện gì hay sao?”
Một bên Lạc Hoài Vân hỏi, phụ thân dường như quen biết người này.
“Vị này chính là Diệp gia lão tổ băng vương Diệp Thiên Hoành”
Lạc Tinh Thuần ánh mắt bất khả tương nghị nói.
Hắn cũng là trong một lần đặc biệt nhìn thấy Diệp Thiên Hoành, bởi vậy Diệp Thiên Hoành xuất hiện trong nháy mắt đó hắn liền đã nhận ra.
“Băng vương?”
Lạc Tinh Thuần lời nói như một quả bom nặng ký rơi vào Lạc gia đám người, Băng Vương là ai? Đại Chu quốc đứng thứ ba cường giả, võ vương đỉnh phong cấp bậc cường giả, đây thật là loại có thể dậm chân một cái cả đại Chu rung chuyển nhân vật.
Lạc Hà Đức nghĩ đến được Diệp Thiên Hoành cung kính Lục Nam trong lòng nhất thời kinh dị không thôi.
Hắn nhận ra bản thân đã đánh giá quá thấp Lục Nam thân phận cùng địa vị, có thể được băng hoàng Diệp Thiên Hoành cung kinh như thế, Lục Nam thân phân chắc chắn vô cùng khủng bố, chí ít là Diệp Thiên Hoành phía trên.
“Lần này thực sự ôm vào một cái đùi to rồi”
Đây là Lạc gia đám người duy nhất suy nghĩ lúc này, có thể lệ thuộc, trở thành Diệp Tinh thương hội dưới trướng gia tộc, bọn hắn Lạc gia tương lại chắc chắn bất khả hạn lượng.
“Hóa ra là băng vương Diệp Thiên Hoành, tại hạ Nạp Lan Khúc xin ra mắt tiền bối”
Một bên không nói gì người áo đen đột nhiên mở miệng đứng lên, người này là Nạp Lan gia tộc một vị cường giả, võ linh đỉnh phong tu vi.
Nạp Lan Khúc chắp tay chào hỏi Diệp Thiên Hoành trong lòng lại kinh dị không thôi, hắn thật không ngờ Lạc gia lại có quan hệ với Diệp Tinh thương hôi, lần này quả thực náo có chút lớn.
Quan trọng nhất là lúc nãy Nạp Lan Bá Vân hạ lệnh giết chết Kiếm Sinh, từ Diệp Thiên Hoành biểu hiện, Nạp Lan Khúc khẳng định Kiếm Sinh thân phận không đơn giản.
Diệp Thiên Hoành không có xem hắn là tiểu bối đối đãi mà càng như người cần được bảo vệ hơn.
Nạp Lan Khúc có thể khẳng định Kiếm Sinh không phải Diệp Thiên Hoành tiểu bối hay người nối nghiệp mà còn có thân phận không tầm thường, Diệp Thiên Hoành cũng phải đích thân bảo vệ.
“Tiền bối không biết ngài đến đây có chuyện gì vậy? Đây là chuyện của Nạp Lan gia cùng Lạc gia, Diệp Tinh thương hội nhúng tay không hay đâu.”
Đang lúc Nạp Lan Khúc còn đang chìm trong suy nghĩ, Nạp Lan Bá Vân đột nhiên lên tiếng, hắn không có như Nạp Lan Khúc suy nghĩ sâu xa như vậy, theo Nạp Lan Bá Vân, cho dù là Diệp Thiên Hoành cũng sẽ không nguyện ý cùng Nạp Lan gia đối đầu.
Nghe đến Nạp Lan Bá Vân lời nói, Nạp Lan Khúc trong lòng nhảy một cái, hắn thật không ngờ bản thân người tiểu bối này vậy mà ngông cuồng như vậy, đối mặt với băng vương Diệp Thiên Hoành còn dám nói năng như vậy, hắn không biết băng vương hung danh hay sao.
Quả nhiên, Diệp Thiên Hoành nghe đến Nạp Lan Bá Vân lời nói, ánh mắt liền trầm xuống, võ vương đỉnh phong khí tức không kiêng nể gì lan tràn, xung quanh đám người đều bị ép cho khó mà thở nổi, một số yếu kém người còn trực tiếp ngã xuống hôn mê đi.
Nạp Lan Khúc đứng trước mặt bảo hộ Nạp Lan Bá Vân, hắn cũng chịu áp lực vô cùng lớn nhưng cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
“Băng vương xin tha cho bọn tiểu bối không hiểu chuyện”
Nạp Lan Khúc cắn răng nói, hắn biết đối mặt với băng vương bản thân không làm được gì, Nạp Lan gia cũng không cứu được bọn hắn bởi vậy hắn chỉ có thể cắn răng cầu xin tha thứ.
Diệp Thiên Hoành lúc này thu lại uy áp, hắn hơi nhìn Nạp Lan Bá Vân một chút sau đó rời mắt nhìn Lương Đức Thành.
Lương Đức Thành sớm bị dọa sợ rồi, hắn lần này thật hối hận rồi, vốn là nhờ Nạp Lan gia đi trả thù Lạc gia, hắn thật không ngờ Lạc gia lại phụ thuộc võ vương càng là tiếng tăm lừng lẫy băng vương.
Lương Đức Thành nhìn đến Diệp Thiên Hoành ánh mắt, hắn sau lưng không ngừng đổ mồ hôi lạnh, lúc này Lương Đức Thành tự như một con dê nhỏ đang đối mặt với một đầu hồng hoang mãnh thú, tất cả trước kia ngạo khí đều biến mất sạch sẽ chỉ còn lại sự sợ hãi, bất lực.
Cố gắng chấn định lại cảm súc, Lương Đức Thành vốn định mở miệng xin tha nhưng hắn vừa mở miệng Diệp Thiên Hoành đã đưa tay một chưởng, một cái trưởng ấn đánh thẳng về phía hắn.
Lương Đức Thanh thật không ngờ đối phương vậy mà trực tiếp hạ thủ, hắn điên cuồng lui lại, hai tay không ngừng phát ra công kích nhưng vô pháp phá tan Diệp Thiên Hoành trưởng ấn.
Lương Đức Thành nhận thấy đã không thể phá hư đối phương trưởng ấn, hắn liền quả quyết quay người chạy, chỉ là Lương Đức Thành chưa chạy được bao lâu, trưởng ấn đã đánh lên người hắn.
“A”
Lương Đức Thành kêu thảm một tiếng, sau đó liền biến thành một tòa băng điêu.
“Rắc, răc, rắc,...”
Từng tiếng rắc vang lên băng điêu từ từ nứt ra cuối cùng sụp đổ xuống, Lương Đức Thành cũng theo đó chết đi, không có máu me, không có kịch chiến, một vị võ linh thất trọng cao thủ là như vậy chết.
“Ta đã cho ngươi cơ hội, ngươi còn dám đến Lạc gia gây sự tưởng ta là ăn chay sao?”
Diệp Thiên Hoành nhàn nhạt nói một câu sau đó lại dùng thuần túy ánh mắt nhìn đến đám người.
Nạp Lan Bá Vân triệt để hoảng rồi, hắn lúc này thật sâu cảm nhận đến võ vương cưởng giả khủng bố, võ linh thất trọng cũng liền một chưởng chụp chết, nhớ đến bản thân trước kia lời nói ngông cuồng, Nạp Lan Bá Vân cảm thấy sau lưng đều là ướt đẫm mồ hôi, hắn biết nếu lúc nãy Diệp Thiên Hoành động sát tâm hắn chắc chắn sẽ chết không nghi ngờ.
Nạp Lan Khắc thì thở ra một hơi, hắn biết Diệp Thiên Hoành đây là không động giết bọn hắn chủ ý, nếu không một chưởng kia chắc chắn là hắn nhận.
“Các ngươi dám đến đây làm loạn đáng tội gì?”
Diệp Thiên Hoành híp mắt nhìn đám người, những nói hắn đảo qua đám người liền không nói cúi đầu, bọn hắn thật sợ bản thân lỡ may làm chuyện gì không đúng đắc tội vị này cường giả vậy người chết tiếp theo chính là bọn hắn.
“Lạ chúng ta không đúng mong tiền bối tha tội, chúng ta nguyện dùng tất cả tư nguyên đem bồi thưởng Lạc gia”
Nạp Lan Khắc nhanh chóng nói sau đó tháo ra bản thân trữ vật giới chỉ đem đưa lên cho Diệp Thiên Hoành, hắn biết nếu không bỏ ra gì đó Diệp Thiên Hoành tuyệt sẽ không bỏ qua.
Có Nạp Lan Khắc dẫn đầu, còn lại đám người cũng nhao nhao tháo ra bản thân trữ vật giới chỉ dâng lên cho Diệp Thiên Hoành.
Diệp Thiên Hoành nhận đến tất cả sau đó phất tay một cái, đám người hiểu ý nhanh chóng rời đi, bọn hắn thật sợ ở lại thêm chút nữa đối phương trong lòng không vui liền đem bọn hắn đánh chết.
Làm xong hết thảy Diệp Thiên Hoành mới nhìn về phía Lạc gia đám người.
“Vào trong rồi nói”
Diệp Thiên Hoành nhàn nhạt nói một câu sau đó cùng Kiếm Sinh đi vào, Lạc gia đám người lúc này mới hoàn hồn lại, lũ lượt trở vào trong.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.