Chương trước
Chương sau
Trần gia một cái biệt viện.
Trần Nhật Nam lúc này đang tại một cái lương đình ngồi uống trà cùng một cái trung niên nhân, người này là Mộc gia gia chủ Mộc Chính Dương.
“Lão Trần ngươi nói thật chứ?”
Mộc Chính Dương đối Trần Nhật Nam hỏi.
Hôm này hắn vốn định qua thăm lão bằng hữu thương thế, thật không ngờ Trần Nhật Nam thương thế lại tốt hơn không ít.
Mộc Chính Dương không ngừng tra hỏi cuối cùng Trần Nhật Nam cũng tiết lộ một chút phong thanh.
Theo Trần Nhật Nam nói, có một vị Lưu Vân thiên kiêu có thể sử dụng tử hỏa chữa khỏi cho hắn trong thân thể hàn độc.
Mộc Chính Dương vốn là không tin nhưng Trần Nhật Nam ở ngay trước mặt, hắn cũng đã kiểm tra, đối phương thương thế thực sự tốt lên, tuy không có khỏi hẳn nhưng so với trước thực sự tốt lên không ít.
Mộc Chính Dương không thể không chấp nhận sự thật có một vị tên Lưu Vân luyện đan sư thân mang tử hỏa.
Điều này làm hắn trong lòng khó mà bình tĩnh, hắn thật không biết từ lúc nào đại Chu quốc lại xuất hiện một vị thân mang tử hỏa thiên kiêu.
Mộc Chính Dương cũng không biết Lục Nam tồn tại, Trần Nhật Nam không nói cho hắn, cái sau không muốn có bất kỳ chuyện gì làm Lục Nam không vui.
Trần Nhật Nam biết nếu nói cho Mộc Chính Dương biết Lục Nam tồn tại chắc chắn cái sau sẽ đến Diệp Tinh thương hội tìm đối phương làm quen, cùng một vị đan hoàng có quen biết ai không muốn cơ chứ.
Nếu Mộc Chính Dương làm như vậy có thể hay không đắc tội Lục Nam, Trần Nhật Nam cũng không biết được, bởi vậy hắn lựa chọn không cho Mộc Chính Dương biết, không may làm Lục Nam không vui, không chữa trị cho hắn thương thế nữa vậy được không bù mất.
Mộc Chính Dương cũng không quan tâm đến chuyện này, hắn còn đang bị chuyện của Lưu Vân làm cho kinh ngạc đây.
“Gia chủ, tam tiểu thư cùng một vị họ Lưu công tử cầu kiến”
Trần Nhật Nam cùng Mộc Chính Dương hai người đang nói chuyện đột nhiên một tên hộ vệ chạy vào thông báo.
“Lưu tiểu hữu đến rồi, mau mời vào”
Trần Nhật Nam biết Lưu Vân đến thì cao hứng vô cùng, một bên Mộc Chính Dương cũng là hiếu kì chờ xem, hắn cũng muốn biết vị kia Lưu Vân luyện đan sư thực ra là người như thế nào.
Rất nhanh Lưu Vân cùng Trần Hoa đã đi vào lương đình.
“Phụ thân, Mộc bá bá”
“Trần gia chủ”
Trần Hoa cùng Lưu Vân đối hai người chào hỏi.
“Ừm, Lưu tiểu hữu ngươi cuối cùng đã tới, đây để ta giới thiệu cho ngươi một người bằng hữu, người này là Mộc gia gia chủ Mộc Chính Dương là lão bằng hữu lâu năm của ta”
Trần Nhật Nam đối Lưu Vân niềm nở nói, ba ngày này không lúc nào hắn không chờ đợi Lưu Vân đến đây chữa bệnh cho mình.
“Họ Mộc?”
Lưu Vân nghe được Trần Nhật Nam lời nói, đôi mày khẽ níu một cái, hắn nhớ lúc nãy tên thiếu niên chặn đường hắn cũng họ Mộc.
“Lưu công tử có chuyện gì vậy?”
Trần Nhật Nam phát giác Lưu Vân không thích hợp biểu lộ thế là hỏi, một bên Mộc Chính Dương cũng níu mày hắn không nhớ bản thân đã gặp qua vị này thiên kiêu a.
“Phụ thân, bá phụ chuyện thật ra là thế này....”
Trần Hoa đối Trần Nhật Nam cùng Mộc Chính Dương chuẩn bị tường thuật lại chuyện lúc này, chỉ là nàng còn chưa nói ra Mộc Hoành đã chạy vào, khuôn mặt ủy khuất đối Trần Nhật Nam hai người nói.
“Phụ thân, Trần bá phụ xin hai người hãy làm chủ cho ta”
Nhìn thấy Mộc Hoành dáng dấp, Mộc Chính Dương lông mày níu một cái hỏi
“Có chuyện gì sảy ra?”
Trần Nhật Nam cũng là níu mày một cái hắn biết Mộc Hoành trong lòng Mộc Chính Dương địa vị, chỉ là hắn không hiểu ra tại Trần gia ai lại đem Mộc Hoành đắc tội, trong đám tiểu bối có thể cùng Mộc Hoành đánh qua tay cũng chỉ có Trần gia hắn đệ nhất thiên kiêu mà thôi, trưởng bối nhóm thì làm sao đem Mộc Hoành cho ngược.
Đột nhiên Trần Nhật Nam nhớ đến Lưu Vân lúc nãy biểu lộ, trong lòng không nhịn được nhảy một cái, Trần Nhật Nam thật sợ Mộc Hoành đem Lưu Vân đắc tội.
Sự thật đúng như Trần Nhật Nam nghĩ, Mộc Hoành đưa tay chỉ hướng Lưu Vân sau đó nói
“Chính là hắn, chính là hắn dùng uy áp khiến ta thành ra như vậy”
Mộc Hoành ánh mắt oán độc nhìn lấy Lưu Vân, lần này hắn muốn đối phương phải đẹp mắt.
“Càn rỡ”
Trần Nhật Nam vỗ ghế một cái sau đó quát.
“Đúng hắn quá càn rỡ, Trần bá bá xin người thay tiểu điệp lấy lại công bằng”
Mộc Hoành kích động nói.
“Ta bảo ngươi càn rỡ”
Trần Nhật Nam quát Mộc Hoành, nếu không phải cân nhắc hắn là con trai hão hữu phân lượng, Trần Nhật Nam đã sớm một bàn tay chụp chết, tên ngu ngốc Mộc Hoành này thế mà lại đi trêu chọc Lưu Vân.
Lưu Vân là ai? Lục Nam đồ đệ.
Lục Nam là ai? Chân chân chính chính một vị đan hoàng.
Tên ngu ngốc này đi trêu chọc Lưu Vân nếu để Lục Nam không vui, không chữa trị cho hắn thương thế là chuyện nhỏ, đem Trần gia cùng Mộc gia cho diệt mới là chuyện lớn.
Dù sao chỉ cần Lục Nam nói một câu chuyện này liền có thể, ai không muốn bước vào võ hoàng cảnh giới, Lục Nam chỉ cần lấy một viên trợ giúp đột phá võ hoàng đan dược cái giá vậy bọn hắn hai gia tộc bị diệt tộc là chuyện không thể nghi ngờ.
Một bên Mộc Chính Dương đôi mày cũng níu một cái, lúc nãy thông qua Trần Nhật Nam lời kể hắn đã mờ hồ nhận thấy chuyện này không đơn giản như vậy, hoàng thành vô cớ đột nhiên sinh ra một vị luyện đan sư thiên kiêu thân mang tử hỏa, có đánh chết hắn cũng không tin.
Vừa rồi nhìn thấy Trần Nhật Nam biểu hiện, hắn càng chắc chắn nhận định của mình, Lưu Vân chắc chắn còn người phía sau nữa.
Có thể đào tạo ra một cái thiên kiêu như vậy, còn có thể để cho đối phương cầm tử hỏa đi ra ngoài, Lưu Vân người phía sau chắc chắn rất cường đại.
Có thể làm Trần Nhật Nam phản ứng như thế rất có thể đối phương là một vị đan hoàng.
Nhận định đến đây Mộc Chính Dương quyết định chuyện gì cũng không nói, hắn biết với giao tình của mình cùng Trần Nhật Nam đối phương chắc chắn sẽ không đối Mộc Hoành làm gì quá đáng.
Mà đối diện Mộc Hoành nhìn thấy bá phụ Trần Nhật Nam cùng phụ thân, một người quát hắn, một người cái gì cũng không nói, hắn nhất thời mộng.
Mộc Hoành không tự chủ được mà liếc nhìn Lưu Vân một chút, trong lòng có vô vàn nghi vấn, Lưu Vân này rốt cuộc có thân phận như thế nào vậy mà để phụ thân cùng Trần bá bá coi trọng như vậy.
Sau khi quát Mộc Hoành, Trần Nhật Nam cũng không quan tâm đến đối phương, hắn quay lại nhìn Lưu Vân sau đó cười nói.
“Lưu tiểu hữu là ta Trần gia tiếp đón không chu đáo mong tiểu hữu bỏ qua cho”
Mộc Chính Dương cũng vội mở miệng
“Đúng đúng Lưu tiểu hữu là ta bất tranh khí hài nhi sai, mong tiểu hữu không vì chuyện này mà chấp nhặt”
Đối diện Mộc Hoành triệt để ngây người rồi, có thể được Trần bá phụ cùng phụ thân hai vị võ vương coi trọng như vậy Lưu Vân thân phận địa vị chắc chắn hơn người, một người như vậy, vậy mà hắn Mộc Hoành lại đi đắc tội.
Nghĩ đến đây Mộc Hoành hoảng rồi, hắn thật sợ phụ thân sẽ vì Lưu Vân mà không nhận hắn đứa con này, tuy chuyện này khả năng rất thấp nhưng cũng không phải không có khả năng.
Mộc Hoành lúc này còn đâu ra trước kia ngạo khí, hắn khuôn mặt hoảng sợ mà nhìn Lưu Vân, hắn thật sợ Lưu Vân muốn đem chuyện này làm tuyệt vậy hắn khả năng cao là đen đủi.
“Được rồi ta cũng không có thiệt thòi gì, chuyện này đã qua thì qua đi”
Lưu Vân khoát tay nói, chuyện này hắn cũng không chịu thiệt thòi gì, hắn cũng không muốn truy cứu mấy chuyện nhỏ nhặt này.
“Lưu tiểu hữu quả là người hiểu chuyện, ta thay nhi tử cảm ơn Lưu tiểu hữu, đây là một cây thượng phẩm linh cấp linh dược cùng một viên vương đan coi như lễ xin lỗi mong tiểu hữu nhận lấy”
Mộc Chính Dương đối Lưu Vân nói, hắn xuất ra hai cái hộp ngọc sau đó đưa cho Lưu Vân, Mộc Chính Dương muốn dùng hai thứ này cùng Lưu Vân tạo mối quan hệ.
Theo hắn Lưu Vân người này tương lai thật bất khả hạn lượng, còn là có không biết thế lực chống lưng, theo Mộc Chính Dương, cùng Lưu Vân có quan hệ không lỗ.
Một bên Trần Nhật Nam ánh mắt có chút khinh bỉ nhìn Mộc Chính Dương, đối phương tâm cơ hắn làm sao không biết chỉ là Trần Nhật Nam không ngờ Mộc Chính Dương lại ra mạnh tay như vậy, xuất ra một cây linh cấp thương phẩm linh dược cùng một viên vương đan, đây đối với hắn tới nói cũng là vật chân quý.
Đối diện Lưu Vân liền nhận lấy, dù sao có sư tôn chống lưng hắn cũng không sợ đối phương làm cái gì.
Nhìn thấy Lưu Vân thu quà của mình, Mộc Chính Dương khuôn mặt liền vui vẻ, đối phương nhận hắn quà vậy chứng tỏ đối phương cũng có ý kết giao.
Có thể kết giao với một vị luyện đan sư thiên kiêu, càng là hắn thế lực phía sau, đối với hắn Mộc gia tới nói chắc chắn là chuyện tốt.
“Được rồi chuyện này xem như dừng ở đây, từ nay không ai nhắc đến nó nữa”
Trần Nhật Nam vỗ tay nói, chuyện này cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là xích mích nhỏ mà thôi.
“Trần gia chủ chúng ta lúc nào tiến hành trị liệu vậy?”
Lưu Vân đối Trần Nhật Nam hỏi, dù sao trị bệnh cùng gấp hơn, nếu không hắn thật sợ bị Diệp Yên Nhiên trêu trọc nữa.
“Chuyện này tất nhiên càng sớm càng tốt, chúng ta lúc này đi ngay”
Nghe đến chữa bệnh, Trần Nhật Nam liền nghiêm túc lên, hắn đối Mộc Chính Dương nói khách khí vài câu sau đó tiễn đối phương về, làm xong hết thảy Trần Nhật Nam cùng Lưu Vân đi đến mất thất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.