Chương trước
Chương sau
Hung thú sâm lâm trong sơn động.
Khoảng các Huyền Vận tỉnh lại đã là năm ngày, qua năm ngày này Huyền Vận đã có thể cơ bản hoạt động.
Lúc này nàng đang ngồi ngoài cửa động phơi nắng, nàng xuyên một tấm màu trắng váy dài thân hình yểu điệu như tiên tử vậy, thân thể thương tổn hồi phục rất nhanh nàng đã có thể tự thay đồ.
Lưu Vân thì ngồi tại Huyền Vận bên cạnh, trong khoảng thời gian này hắn luôn tại Huyền Vận bên cạnh chăm sóc cho nàng.
“Tử Lăng tỷ đến giờ uống thuốc rồi, để ta đi lấy thuốc cho ngươi”
Lưu Vân thanh thoát nói sau đó hắn hướng sơn động đi đến, vì để tránh rắc rồi không cần thiết Huyền Vận lựa chọn dùng tên giả.
“Ừm”
Huyền Vận gật đầu một cái, nàng nhìn Lưu Vân vào sơn động lấy thuốc bóng lưng trái tim không tự chủ mà tự hành đập nhanh lên.
Năm ngày này Lưu Vân ngày đêm túc trực bên nàng, nhiệt tình làm theo nàng yêu cầu, chăm sóc nàng, như vậy người cho dù là băng lãnh nữ tử cũng sẽ tan a.
Rất nhanh Lưu Vân đã đem một chén thuốc đầy đến, Huyền Vận không do dự mà uống một hơi can sạch, thuốc này rất đắng nhưng nàng cũng không quan tâm.
Lúc đầu uống thuốc nàng còn cảm thấy thuốc này đắng đến có chút thái quá nhưng uống về sau nàng liền không than vãn nữa, thuốc này bên trong có không ít vương cấp linh dược không những thế thuốc này đối với Huyền Vận thương thế có vô vàn chỗ tốt, giúp nàng thương thế rất nhanh lành lại, nhờ uống nó năm ngày này nàng thương thế mới tốt nhanh như vậy bây giờ đã có thể nhẹ vận động.
“Tử Lăng tỷ lúc nào mới bôi thuốc đây”
Lưu Vân mặt có chút đỏ hỏi.
Nghe đến lời này Huyền Vận khuôn mặt cũng không tự chủ được mà đỏ lên, mấy ngày nằm liệt giường đều là Lưu Vân giúp nàng bôi thuốc, những nơi không thể nhìn ít nhiều cũng có thấy qua a.
Bây giờ nàng có thể tự bôi thuốc cho mình nhưng cũng chỉ được một phần thôi a, cho dù không bôi thuốc vết thương cũng có thể tự lành nhưng quá chậm nàng không thể đợi được, còn lại một phần không đến bắt buộc phải nhờ đến Lưu Vân giúp đỡ, dù sao cũng đã thấy rồi không bằng nhất quyết nhờ đồi phương giúp đỡ như vậy thương thế sẽ nhanh chóng chữa khỏi hơn.
“Lát nữa đi”
Huyền Vận nói, nàng còn muốn phơi nắng thêm chút nữa, mấy ngày này đây là lần thứ nhất nàng được ra phơi nắng.
“Được”
Lưu Vân đồng ý, hắn vẫn ở bên cạnh Huyền Vận đề phòng nàng cần gì.
Đêm tối.
Lục Nam, Kiếm Sinh, Yêu Xà cùng nhau ngồi bên bếp lửa ăn thịt thú nướng, Lưu Vân bưng một khay thịt đã được cắt lát đến cho Huyền Vận.
Huyền Vận nhận khay thịt, nàng vừa ăn vừa nhìn đám người ngồi bên bếp lửa ăn thịt nói chuyện phiếm, trong lòng xuất hiện một cái không hiểu vị đạo.
Nàng thật muốn có một cuộc sống như vậy, không cần đi cân nhắc cái gì, mọi người vui vẻ cùng nhau ăn thịt nói chuyện, một cuộc sống vô cùng bình thường nhưng với nàng lại quá xa vời.
Thân là Huyền Vân tông tông chủ, đừng nói sống một cuộc sống bình dị, cùng người khác ăn cơm nàng cũng rất ít làm, thậm chí nàng đã rất ít dùng bữa.
Võ vương cường giả có thể không cần ăn uống đôi ba năm vẫn có thể sống được, công việc bân rộn nàng thường sẽ không ăn uống.
Thở dài một tiếng, Huyền Vận vứt đi những tạp niệm này, nàng căn bản không thể có được một cuộc sống như vậy, nàng là Huyền Vân tông tông chủ, nàng đáng gánh trên mình Huyền Vân tông gần vạn đệ tử, gánh đến tông môn hưng suy nàng không thể vì bản thân mà buông bỏ những thứ này được.
Hung thú sâm lâm bảy ngày sau.
Lúc này ngoài cửa hang, Lưu Vân đang giúp Huyền Vận đi lại, mười mấy ngày tiếp xúc hai ngươi quan hệ đã trở nên vô cùng vi diệu, không phải bình thường bằng hữu cũng chẳng phải tình yêu.

“Tử Lăng tỷ chúng ta nghỉ một lát đi”
Lưu Vân đỡ Huyền Vận đến bên cạnh một tảng đáng lớn cấp nàng ngồi xuống.
Bảy ngày này Huyền Vận thương thế đã tốt hơn rất nhiều, kinh mạch cơ bản hồi phục chỉ là vẫn phải chữa trị một đoạn thời gian mới có thể sử dụng linh lực.
“Các ngươi cũng thật tốt a”
Đột nhiên giọng nói của Lục Nam vang lên làm hai người chú ý, hai người theo giọng nói nhìn lại Lục Nam đã xuất hiện gần cửa động, trên vai vác lấy một con mấy chục cân linh ngư.
“Sư tôn người đã về”
Lưu Vân trước một bước chào hỏi, không biết vì sao thời gian này Lục Nam thường ra ngoài rất lâu mới về, cho dù hắn đi săn nhưng không nên lâu như vậy a?
“Tiền bối”
Huyền Vận cũng tiếp theo chào hỏi.
Thời gian qua được Lục Nam chữa trị nàng đã bị y thuật cao siêu của Lục Nam cho chinh phục.
Cho dù là Đại Chu quốc đệ nhất luyện đan sư Lữ Hàn đan vương cũng không sánh bằng.
Huyền Vận suy đoán vị này Lục tiền bối rất có thể là đan hoàng cấp bậc, dù sao có thể nhanh như vậy chữa trị nàng thương thế tuyệt đối không phải đan vương cấp bậc có thể làm được.
“Ừm”
Lục Nam đối hai người gật đầu sau đó hắn đem linh ngư cho Kiếm Sinh sử lí.
Lục Nam đến bên Huyền Vận cấp cho Huyền Vận bắt mạch, một lúc sau Lục Nam gương mặt vui vẻ nói:
“Ngươi thương thế đã gần như khỏi rồi chỉ cần chữa trị thêm năm sáu ngày nữa liền cơ bản chữa khỏi”
“Nhiều cảm ơn tiền bối”
Huyền Vận đối Lục Nam khom người cảm kích nói.
Lục Nam khoát tay biểu đạt không có gì, hắn nói chuyện cùng hai người vài câu sau đó liền trở về trong động nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, Huyền Vận đã có thể cơ bản đi lại mà không cần vịn, nàng nhẹ nhàng bước đi, cảm nhận bản thân lực lượng tuy vẫn chưa sử dụng được linh lực nhưng thân thể đã tốt hơn rất nhiều tin tưởng không bao lâu liền có thể sử dụng linh lực.
Huyền Vận có thể tự vận động, việc nấu nướng hiển nhiên là để cho nàng làm, đây cũng xem như Lục Nam cho Huyền Vận trả ơn.
Theo thời gian trôi qua Huyền Vận thương thế đã khỏi bảy tám phần.
Hôm nay Huyền Vận đang quét dọn sơn động, đột nhiên nàng bên mình ngọc bội phát ra mờờ quang hoa.
Huyền Vận nhận thấy bên mình ngọc bội dị dạng, nàng bấm ra một đạo pháp quyết, ngọc bội quang hoa càng phát chói mắt, theo đó một cái mờ ảo bóng người xuất hiện tại Huyền Vận trước mặt.
“Tông chủ ngươi sao chưa trở về có phải đã sảy ra chuyện gì hay không?”
Bóng người đối Huyền Vân hỏi han.
“Ta chỉ là bị thương một chút, mấy ngày nữa ta sẽ trở về”

Huyền Vận đáp, nàng không muốn bại lộ Lục Nam đám người để tránh cho họ phiền phức.
“Tông chủ trong tông sảy ra đại sự, lão tông chủ đang bế quan khẩn cầu tông chủ nhanh chóng trở về tông môn”
Hư ảo bóng người đối Huyền Vận nói, trong giọng nói không dấu nỗi sự gấp gáp.
“Đại sự? Đại sự gì rồi, không thể đợi được sao, ta bên này cũng có công việc quan trọng tại thân”
Huyền Vân níu mày nói, nàng thương thế chưa khỏi ra ngoài không may gặp phải Luyện Ngục sư vương vậy nguy hiểm.
“Không thể, xin tông chủ nhanh trở về, còn chuyện này phải trực tiếp nói thứ lỗi lão hủ không thể nói được để tránh thông tin bại lộ”
Huyền Vận lông mày níu càng chặt, tông môn rốt cuộc sảy ra chuyện gì, nhìn như vô cùng trọng yếu.
“Được, ta sẽ sắp sếp về sớm nhất có thể”
Huyền Vận nói.
“Được, mong tông chủ nhanh chóng trở về”
Hư ảo bóng người nói, bóng người từ từ mờ đi sau đó biến mất, ngọc bội lại trở về như bình thường.
Huyền Vận đem ngọc bội cất trở lại sau đó tiếp tục dọn dẹp, nhưng nàng tâm tình đã không nằm trên việc dọn dẹp nữa.
Tối hôm đó Huyền Vận chủ động làm một mâm cơm thật ngon thiết đãi Lục Nam đám người, bữa cơm đó mọi người ăn uống thật vui vẻ, đợi khi mọi người ngủ say Huyền Vận mới một mình rời đi.
Hung thú sâm lâm màn đêm tối đen như mực, đêm nay mây mù che hết ánh trăng.
Trên không trung một bóng người màu trắng đang phi hành, bóng người không hề bay cao mà là gần với mặt đất cây cỏ, bóng người này chính là Huyền Vận, nàng không dám bay cao sợ bị phát hiện.
Huyền Vận bây giờ đang phi hành qua bình nguyên, nàng tốc độ nhanh chóng lướt đến rừng cây, chỉ cần đến rừng cây vậy sẽ an toàn hơn nhiều.
Nhưng hiện thực nào có dễ dàng như vậy Huyền Vận vừa đến rừng cây trên không đột nhiên xuất hiện một cái cự đại hỏa cầu hướng nàng đánh đến.
Huyền Vận sớm đã đề phòng, nàng lách mình tránh thoát hỏa cầu.
Huyền Vận ngước nhìn thiên khung Luyện Ngục sư vương trong lòng trầm xuống, lần này sợ không thoát được.
“Nhân loại ngươi lần này trốn không thoát”
Luyện Ngục sư vương bây giờ khí tức so trước mạnh hơn rất nhiều, tuy bây giờ hắn vẫn chưa đạt đến thú hoàng cấp độ nhưng cũng không xê dịch nhiều.
Huyền Vận nhìn đến bá đạo Luyện Ngục sư vương, nàng trong đôi mắt chứa đầy quật cường chi ý, nàng biết bản thân bây giờ đối mặt Luyện Ngục sư vương căn bản chỉ có đường chết nhưng nàng vẫn muốn thử một lần.
Huyền Vận tuyết phách xuất hiện nơi tay, trên thân ánh bạc linh khí lưu chuyển, nàng dồn hết sức lực vào một chiêu này “Thiên Khung”
Chỉ là “Thiên khung” vừa xuất hiện tử nguyệt ma lôi đã tại trên không đánh xuống đánh vỡ Huyền Vận chiêu số.
Huyền Vận phun ra ngụm máu, nàng cười thảm, quả nhiên vẫn là không được.
“Nhân loại ngươi nên chết”
Luyện Ngục sư vương phun ra một ngọn hỏa diễm, Huyền Vận nhìn đến hỏa diễm đang lao về phía mình, nàng từ từ nhắm mắt trong đầu không ngừng xuất hiện trước kia kí ức.
Nhưng một màn hỏa diễm thiếu đốt như nàng nghĩ cũng không xuất hiện, Huyền Vận từ từ mở mắt, hỏa cầu đã sớm không còn, Lục Nam đã không biết lúc nào xuất hiện trước mặt nàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.