Trong đại sảnh Lục Nam phong kinh vân phạm đứng tại chỗ, ánh mắt hướng về phía Lưu Vân cứ như không có chuyện gì sảy ra đồng dạng “Thế nào tiểu tử có muốn hay không làm đệ tử của ta” Giọng nói của Lục Nam kéo mọi người ở đại sảnh trở lại thức tế cũng khéo Lưu Vân từ mơ màng bên trong tỉnh lại. “Ta..ta có thể bái ngài vi sư sao?” Lưu Vân nói, giọng nói phi thường mệt mỏi, từ lúc đến giờ nghỉ ngơi giúp hắn đỡ hơn một chút nhưng vẫn như cũ ở vào phi thường suy yếu trọng thái. Hắn nói có chút không được lưu loát nhưng ánh mắt lại không che giấu được sáng tỏ cùng vui vẻ. “Trước khi bái sư ngươi cho ta biết cuốn kia quyền pháp ngươi luyện thế nào rồi?” Lục Nam không trực tiếp trả lời câu hỏi của Lưu Vân mà trực tiếp hỏi ngược lại, khuôn mặt không còn trước kia vui vẻ mà có chút nghiêm túc lên, hiển nhiên hắn đang chờ Lưu Vân đưa ra một câu trả lời thỏa đáng. “ Ta..ta” Đối mặt với ánh mắt của Lục Nam,Lưu Vân trả lời có chút ấm úng, tại cho Lưu Vân quyền phổ lúc Lục Nam đã nói muốn hắn luyện đến viên mãn nhưng hắn bây giờ chỉ được coi là nhập môn mà thôi, đối với nhân gia yêu cầu còn quá xa vời. “Cái..cái kia quyền pháp của tiên bối qua thâm ảo, ta luyện rất nhiều lần mới luyện đến nhập môn” Xoắn xuýt hồi lâu Lưu Vân quyết định đem tất cả hư thực mà trả lời Lục Nam, hắn không tính dối gạt ân nhân của mình, dù không được vào gia môn hạ nhưng ít nhất không phải thấp thoảng lo âu bị lộ bí mật là được. Mà lại đối phương muốn biết tình trạng của bản thân hắn còn giấu được sao? Ngoài tưởng tượng là Lục Nam đối với cái này cũng không có cái gì ngoài ý muốn, còn mạng tho một mặt thưởng thức mình Lưu Vân đao: “Tốt! Ngươi không làm bổn tọa thất vọng ta quyết định thu ngươi làm đồ” Câu nói này trực tiếp làm Lưu Vân đám người mộng bức, tiên sinh đưa tặng quyền pháp không phải nói muốn luyện đến viên mãn hay sao? Bây giờ Lưu Vân mới luyện đến nhập môn lại bảo là tốt rồi, đây là ý gì vây? Như nhìn được được đám người nghi hoặc, Lục Nam vừa cười vừa đạo “ Ta trước kia lúc đưa quyền phổ cho ngươi lời chỉ đùa ngươi chút thôi. Ngươi không nghĩ sẽ là thật a! Tại đưa quyền phổ cho ngươi ta đã tính toán ngươi phải mất một tháng tả hữu mới có thể đến nhập môn, thật không ngờ ngươi tiểu tử đã nhập môn rồi, so với ta dự đoán còn sớm hơn một chút đây. Nếu lúc nãy ngươi không thành thật báo cáo có nghĩa là ngươi không đủ tư cách để ta thu đồ.” Đúng vậy, Lục Nam trong dự kiến Lưu Vân ít thì hai mươi ngày, dài thì một tháng may ra mới nhập môn được bộ quyền pháp này ai ngờ mới nửa tháng chưa đến đã nhập môn được rồi thật là cho hắn có chút ngoài ý muốn. Mà Lưu Vân có thể như thực báo cáo cho thấy hắn đã vượt qua Lục Nam cửa ải này xứng đáng để Lục Nam thu đồ. Đám người đúng là không có gì để nói, ngài thu đồ còn thích dùng cái ngày dị phong cách à! Đây có khác gì trêu đùa người ta cơ chứ? Mà nằm trong ngực Lưu Chính Lưu Vân thì cảm thấy may mắn, may mắn vì đã nói thật nếu không sợ không được nhân gia tán thành. “Két” trong lúc hai người đang nói chuyện Nạp Lan Kiệt rốt cuộc rời ra khỏi núi giả, rơi xuống đất. Hắn giờ này còn gì là Huyền Vân tông trưởng lão nữa, quần áo rách rưới, đầu tóc rối bù, cơ thể bị hỏa diễm đốt cho nhiều chỗ bỏng rát, nói chung là nhìn Nạp Lan Kiệt giống như một tên ăn mày hơn là cao quý trưởng lão. “Khụ” vừa mới rơi xuống đất hắn đã không chịu được thêm nữa mà ho ra một miệng máu tươi. “Ngươi ngươi dám đối ta động thủ ngươi sẽ...” Nạp Lan Kiệt hữu khí vô lực vừa chỉ Lục Nam vừa nói.
Chỉ là chưa kịp nói hết “bành” một tiếng hắn lại bị Lục Nam cách không cho thêm một chưởng nữa, thân hình lảo đảo lui lại ngồi bệt ra đất, Lục Nam không nói lời nào cho hắn hai trưởng tuy không tiễn hắn về tây nhưng cái này thương thế không có vài tháng tĩnh dưỡng thật tốt tuyệt đối không được. “Trưởng lão” Hồng Nguyệt kinh hô ra tiếng trực tiếp phi thân đến đỡ Nạp Lan Kiệt, khuôn mặt của nàng còn đâu nữa sự lãnh ngạo trước kia, còn lại bây giờ chỉ là sự phẫn nộ, nghi hoặc, sợ hãi.v..v. tóm lại là vô cùng đặc sắc. Chỉ là nàng cũng không muốn nói cái gì, nàng cũng không phải người ngu, không nhìn thấy Nạp Lan Kiệt trưởng lão bị một bàn tay đánh bay thổ huyết hay sao, giờ nói câu gì chọc giận nhân gia chắc chắn hạ tràng sẽ rất thảm. “Đồ đệ hay để ta giúp ngươi giết hai người này trả thù mối nhục của ngươi đi” Lúc này Lục Nam lại thả ra một quả bom nặng kí, người ở đây cũng là ngây người, Lục Nam không để người ta nói thêm gì thậm chí còn không cho người ta cơ hội xin lỗi liền muốn giết người ta rồi. “Ngươi...ngươi..” đang đỡ lấy Nạp Lan Kiệt Hồng Nguyệt cũng là nói không ra lời, nàng hận a, từ khi suất sinh đến giờ nàng luôn là thiên chi kiều nữ, đã bao giờ chịu đến như vậy sỉ nhục cơ chứ. Đối phương không nói một lời liền muốn phán nàng tử hình, điều quan trọng là đối phương tuyệt đối có được năng lực này. “Thế nào đệ tử ngươi muốn thế nào” Không quan tâm đến Hồng Nguyệt biểu hiện Lục Nam lúc này lại một mặt mỉm cười mà nhìn Lưu Vân, nhìn khuôn mặt hắn bây giờ giống như một người hiền lành nhưng không ai nhìn đến vẻ hiền lành đấy mà không cảm thấy lạnh sống lưng, cái này nhìn hiền lành người chắc chắn là một cái sát phạt quả đoán người, chỉ cần đắc tội với hắn tuyệt đối không có cái gì tốt hạ tràng. “Không sư ..phụ, chuyện của ta ta sẽ tự giải quyết, để hai người họ đuổi ra Lưu gia là được.” Lưu Vân lúc này cũng đã tốt hơn không ít, tuy vẫn còn chút suy yếu nhưng thần sắc đã hồng hào lên. Sau một lúc suy nghĩ hắn quyết định thả bọn họ đi, tuy sư phụ có thể giúp hắn giết người nhưng tuyệt đối sẽ thành hắn tâm ma, một nam nhân đến lấy lại tôn nghiêm cũng không thể còn là một nam nhân sao, chết mẹ đi cho nhanh. Với lại bây giờ giết hai người kia hắn Lưu gia có thể làm sao đây? Bởi vậy hắn quyết định không để Lục Nam giết hai người kia. “Ha ha tốt” Lục Nam tiếp nhận câu trả lời này cũng cười phá lên, đây chính là cửa cuối cùng mà hắn chẩn bị để khảo hạch Lưu Vân nếu đối phương đến dũng khí để tự mình trả thù cũng không có thì lấy cái gì để làm đồ đệ hắn. Nếu người khác biết được chắc chắn sẽ chửi ầm lên, mẹ nó ngươi khảo đồ thì khảo đồ, lấy mạng người ra đi khảo đồ, có nhân tính không đó. “Nghe thấy chưa? Ta đồ đệ không muốn giết ngươi, các ngươi cút đi cho ta đừng xuất hiện trước mặt ta nữa, năm năm nữa ta đồ đệ sẽ tự đến giành lại hắn những thứ đã mất.” Lục Nam quay đầu hướng Hồng Nguyệt hai người quát, giọng nói không che giấu chút nào bá khí cùng cuồng ngạo. Nghe thấy cái này Hồng Nguyệt mặt lúc xanh lúc trắng, tuy giận nhưng cũng chẳng giám nói cái gì, ai bảo nhân gia mạnh hơn mình đâu chứ. Nàng cũng chỉ có thể dìu lấy Nạp Lan Kiệt xám xịt rời đi Lưu gia, nhìn lúc trước hai người đến ngang ngược bao nhiêu thì bây giờ rời đi thì nhếch nhác bấy nhiêu, đúng là ác giả ác báo mà. Hồng Nguyệt hai người xám xịt rời đi Lưu gia khiến Lưu gia nhóm người hoan hô vui sướng còn Lục Nam thì thở dài một hơi. Phải biết một chưởng kia không đơn giản chỉ là tiện tay làm nên mà là Lục Nam hòa quyện toàn bộ linh lực cùng với tinh thần lực một kích, bởi vậy Nạp Lan Kiệt mới thảm bại như thế, tuy Lục Nam thực lực có thể dễ dàng đánh thắng Nạp Lan Kiệt nhưng để làm được một trưởng đem Nạp Lan Kiệt đánh thành như vậy vẫn không có khả năng. Lục Nam sở dĩ làm như vậy bởi hắn muốn đạt hiệu quả chấn nhiếp tốt nhất, chỉ cần bày ra thực lực dễ dàng nghiền ép Nạp Lan Kiệt tất nhiên sẽ khiến đối phương không thể dâng lên lòng phản kháng chi tâm cũng làm cho đối phương sau lưng thế lực kiêng kị không làm những chuyện phiền phức đối với bọn hắn cũng như đối với Lưu gia. Tuy Lục Nam không sợ phiền phức nhưng Lưu gia không thể hắn thật sợ đối phương giận chó đánh mèo chỉ đầu mâu về Lưu gia lúc đó Lưu gia tất sẽ bị đưa vào vực thẳm, đây là điều mà Lục Nam không hề muốn. Dù sao Lưu gia cũng là bản gia của đồ đệ hắn còn tiếp đãi hắn trong suốt thời gian qua, Lưu thị huynh muội cũng đối hai sư đồ hắn chiếu cố tốt, coi như làm một hướng dẫn viên hợp cách, về tình về lí hắn không thể bỏ Lưu gia không lo. Mà mọi chuyện cũng như hắn dự đoán đồng dạng Nạp Lan Kiệt hai người phản kháng ý niệm cũng không có xám xịt mà chạy ra khỏi Lưu gia. “Đa tạ tiền bối giúp đỡ”
Nạp Lan Kiệt vừa đi, Lưu Chính liền hướng Lục Nam hành lễ đồng thời nói lời cảm kích, hắn biết hôm nay không có Lục Nam bọn hắn Lưu gia chắc chắn sẽ bị Nạp Lan Kiệt giẫm ở dưới chân, danh tiếng mất hết là chuyện nhỏ, những thế lực muốn lấy lòng Nạp Lan Kiệt cùng Hồng gia nhắm vào hắn mới là chuyện lớn, lúc đó bọn hắn Lưu gia muốn ở lại Nguyên thành cũng khó khăn. Lục Nam cũng thản nhiên nhận cái này cảm tạ, hắn xác thực đã giúp Lưu Chính rất nhiều, trước giúp Lưu Trọng cùng Lưu Mị giờ lại giúp cả Lưu gia còn nhận Lưu Vân cái này đồ đệ. “Được rồi ta chỉ là xem đồ đệ phân lượng mới ra tay mà thôi” Xác thực như vậy, Lục Nam cũng là vì Lưu Vân đạt được hắn công nhận đồ đệ mới ra tay, nếu không ai rảnh mà đi giúp một cái bèo nước người mà đắc tội với môn phái lớn nhất đại Chu quốc cơ chứ. Chỉ là Lưu Chính cũng Lưu gia nhóm người nghe câu này lại nghỉ Lục Nam chỉ là khiêm tốn mới nói vậy thôi, mỗi người đều nhìn Lục Nam với ánh mắt sùng bái. Ở đâu cũng vậy cường giả luôn được tôn sùng đãi ngộ. Đối với cái này Lục Nam cũng lười đi nói, bọn hắn muốn nghĩ thế nào kệ bọn hắn đi. Trong sự kính sợ của Lưu gia đám người Lục Nam lại từ tốn “bay” về phía biệt viện, hắn cần phải điều tức thật tốt một phen nếu không để mọi người nhìn được gì đó thì mất hết cái mặt. Ngày hôm sau tin tức về chuyện sảy ra tại đại sảnh Lưu gia đã đem khuếch tán khắp thành ngay lập tức đã làm Nguyên thành muốn bạo “ Má! Lưu gia thật ngưu a” “ Vị kia cường giả là ai a? Thật là ngưu, đến cả Huyền Vân tông trưởng lão cũng dám đánh” “ Lưu gia lần này ôm được cái đùi to a” “ Xì ta thấy Lưu gia sắp chết rồi, đắc tội với Huyền Vân tông chắc chắn hạ tràng sẽ rất thảm” ...... Nguyên thành mọi ngõ ngách đều đang nghị luận Lưu gia, có đủ thứ ý kiến châm chọc có, khinh thường có, tôn sùng có , hiếu kì có,... nhưng tất cả đều đối với phía sau Lưu gia đại năng mà thấy hiếu kì, một cái phất tay lền đánh trọng thương Nạp Lan Kiệt phải có tu vi như thế nào? Mà Lưu gia ôm được cái này đùi bước tiếp theo có phải sẽ đối Nguyên thành các đại gia tộc động thủ từ đó độc chiếm Nguyên thành hay không? Đủ các loại suy đoán sảy ra nhưng có điều chắc chắn Nguyên thành này thế cục nhất định sẽ biến thiên. Mà Nguyên thành các đại gia tộc xác nhận được tin tức là thật về sau liên nhanh chóng triệu tập gia tộc hội nghị, vấn đề này quá lớn, không giải quyết thỏa đáng bọn hắn gia tộc chưa chắc có thể sống sót tại Nguyên thành này. Nếu Lưu gia dựa vào phía sau cường giả mà đối bọn hắn cướp đoạt địa bàn bọn hắn có thể làm sao. Chiều hôm ấy Nguyên thành tất cả các đại gia tộc gia chủ đều lên xe ngựa tiến về phía Lưu gia. Nguyên thành dân chúng nghị luận ầm ỉ, các gia chủ lần lượt có hoạt động, nhưng Lưu gia lại một mảnh yên tỉnh cứ như không có việc gì sảy ra một dạng. Sau khi từ nghị sự đại sảnh đi ra Lưu Chính đã căn dặn gia nhân không được huyên náo cùng bàn tán việc này, tuy không thể triệt để nhưng cũng làm mọi người không giám đem ra bàn tán chỉ ở chỗ nhỏ thảo luận mà thôi. Các đại gia tộc gia chủ đến Lưu gia vào buổi chiều cũng bị từ chối ở ngoài cửa, Lưu gia đại trưởng lão trực tiếp đi cản khách xem như cho các gia chủ mặt mũi. Hắn chỉ là cùng các gia chủ thoáng chào hỏi rồi nói vài câu, ý tứ là bọn hắn Lưu gia mấy ngày này sẽ không tiếp khách, đợi đến ngày Lưu Vân tiến hành nghi thức bái sự lại đến, lúc đó Lưu gia sẽ đích thân mời. Đối với cai này các đại gia tộc gia chủ chỉ biết giận mà không giám nói, ai bảo đối phương ôm một cái siêu cấp đùi to đâu, nếu lúc này chọc giận Lưu gia khiến bọn hắn trả thù thì gia tộc bọn họ thảm. Lưu gia đại trưởng lão thấy chuyện này thì lòng thoải mái, mẹ nó đây là ôm siêu cấp đùi to cảm giác sao? Cũng thật là quá sướng đi mà. Trong tiểu viện Lục Nam cũng chẳng quan tâm đến mấy thứ này, hắn đã thông báo Lưu Chính ba ngày nữa sẽ tiến hành bái sư lễ để hắn chuẩn bị còn mình thì tiến vào tu luyện trạng thái.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]