Khi chiếc xe BMW chạy về nhà của Thượng Quan Thục Nữ đã hơn 0h sáng của ngày mới, tiểu Bạch Nha theo sau hắn đi vào trong nhà, Thượng Quan Thục Nữ nhìn tiểu Bạch Nha vẫn quấn quýt chạy theo hắn đi vào phòng ngủ của nàng, nói:
“Bạch Nha! ta và chủ ngươi chút nữa ngủ chung, mi định vào trong phòng ta ngủ à!”
“mi muốn ngủ ở đâu cũng được, đừng có làm loạn lên là ta đuổi mi ra ngoài đấy nhé!”
Triều Cát cười hì hì nhìn Thượng Quan Thục Nữ nói: “em à! Tiểu Bạch Nha suy cho cùng cũng là thú vật, cho nó ngủ ở trong phòng đi, nó chứng kiến anh và em yêu nhau trên giường cũng đâu có gì ghê gớm đâu đúng không?”
Thượng Quan Thục Nữ ngẫm lại thấy cũng đúng, dù sao tiểu Bạch Nha cũng là thú cưng của hắn cho nó ngủ trong phòng cũng không đáng lo gì, nàng nói:
“ở Yến Kinh, em có nuôi một con chó Gorlden Retriever tên tiểu Nhuệ, hễ mỗi lần em về nhà là nó lao ra mừng em như thể xa cách 10 năm vậy, con chó của em nó có chỗ ngủ riêng chứ không có ngủ chung như tiểu Bạch Nha, tiểu Nhuệ khôn lắm sáng nào cũng vậy nó trèo lên mở cửa phòng em ra, đi tới giường sủa gâu gâu báo thức em dậy đấy nha!”
Thượng Quan Thục Nữ nói về thú cưng của nàng thì hắn chợt nhớ đến trong không gian thần cảnh của hắn có nuôi hơn một ngàn loài thú chẳng hạn như Kim Nhãn Thần Điêu, Xích Hỏa Thiên Phượng, Phi Thiên Thần Mã, Hắc Võng Thần Khuyển, Tam Nhãn Thần Miêu,… nếu như ở địa cầu xuất hiện một con thú nuôi siêu cực phẩm của Triều Cát, hắn chỉ cần ra lệnh một trong những con thú nêu ở trên thở mạnh một chút thì nhân loại ở đây đều sẽ bị hủy diệt toàn bộ.
Sau vài phút hồi tưởng lại những con thú cưng, hắn nhìn qua tiểu Bạch Nha thở dài so sánh những con thú siêu khủng khiếp kia thì đúng là trời cao đất thấp a! Triều Cát lục lại trí nhớ xem có phương pháp gì tối ưu giúp tiểu Bạch Nha tấn cấp thành thần thú không, vài giây sau tìm ra được cách cho con tiểu hồ ly này tấn cấp thành thần thú, vui vẻ hắn mỉm cười đắc ý nhìn Thượng Quan Thục Nữ rồi đưa tay vỗ nhẹ lên đầu tiểu Bạch Nha nói:
“Ngoan, mi tu mấy kiếp mới có duyên gặp ta đấy sẽ không để mi chịu ủy khuất đâu! Haha”
Triều Cát cảm nhận cột trụ bị hang động của nàng càng bóp chặt như muốn ép hắn đầu hàng nhưng hắn vẫn cứ gia tăng thêm lực dập vào bên trong nàng như không có chuyện gì, nàng càng lúc giật mạnh mông dấu hiệu của cao trào đã tới, hắn mỉm cười đắc ý dập thêm vài phát mạnh vào thật sâu trong âm cung trào ra nhiều nước dâm, nàng rên rỉ thật to tận hưởng cơn lên đỉnh cực khoái, mở mắt xoay mặt ra sau nhìn hắn cười đắc ý dùng lực dập vào mông nàng thêm hai mươi phút nữa cơn lên đỉnh lại đến nàng lại đạt cao trào lần thứ ba.
Sau cơn khoái lạc, nàng chủ động di chuyển mông tách khỏi cột trụ của hắn, xoay người lại nỉ non nói: “chồng! ra bên ngoài nằm trên giường làm với vợ lần này là chồng phải phun tinh hoa nhé!”
Triều Cát cười hì hì, vui vẻ bế nàng ra ngoài đặt ở trên chiếc giường, tiểu Bạch Nhã cặp mặt ngây thơ ngồi trên ghế nhìn chủ nhân của nó dùng môi hôn vào nữ nhân đang trần truồng, rồi dùng lưỡi liếm vào hạt đậu trên đôi gò bồng đào to khủng, tay của chủ nhân thì xoa nắn bóp cặp vếu đung đưa đàn hồi của nữ nhân xinh đẹp, chủ nhân của nó dùng lưỡi liếm xuống cánh hoa của nữ nhân xinh đẹp này, một lúc sau tiểu Bạch Nhã nhìn thấy chủ nhân dùng cái khúc thịt ở phía dưới to dài cho vào bên trong của nữ nhân xinh đẹp làm nàng ta rên rỉ khoái lạc vang vọng khắp căn phòng, hơn 30 phút sau tiểu Bạch Nhã nhìn chủ nhân đạt cơn khoái cảm phun đầy tinh hoa vào trong nữ nhân xinh đẹp cũng đạt khoái cảm theo, chủ nhân của tiểu Bạch Nha rút khúc thịt rời khỏi hang động, bên trong người nữ nhân xinh đẹp nhiễu xuống một dòng chất dịch màu trắng như sửa thấm lên ga giường.
Sau đó, tiểu Bạch Nha trông thấy chủ nhân và nữ nhân xinh đẹp ôm nhau ngủ, nó đi xuống ghế nhảy nhẹ lên trên giường dùng lưỡi liếm tinh dịch còn xót lại, vài giây sau cặp mắt của nó hiện lên màu xanh lục rồi cuộn tròn vào người chủ nhân mắt nhắm lại chiềm vào giấc ngủ.
Ánh mặt trời đã lóa dạng không còn màu đen của ban đêm, tiểu Bạch Nha đã thức dậy nhìn Triều Cát vẫn còn trong giấc ngủ nó đi tới kêu lên tiếng ô..ô.. vào tai gọi hắn dậy. Triều Cát mở mắt đưa tay sờ vào đầu tiểu Bạch Nha, hắn đứng lên đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân xong ra ngoài chọn một bộ đồ tây trong nhẫn trữ vật linh giới mặc vào, tiểu Bạch Nha nhìn chủ nhân ngồi xuống ghế sô pha nó nhảy xuống giường rồi nhảy lên nằm quấn vào người hắn, Triều Cát đưa tay vui vẻ vuốt ve vỗ nhẹ vào đầu tiểu Bạch Nha, hắn cầm điện thoại lên xem tin tức buổi sáng thì có một tin đăng bức ảnh hai nữ nhân nắm tay nhau ở sân bay chiều hôm qua, nội dung bài báo này nói về nữ nhân trong bức ảnh là một nữ minh tinh rất nổi tiếng chính là Nam Cung Họa Yến đang nắm tay với một nữ nhân rất xinh đẹp, dụng ý của bài báo này rõ ràng rất tiêu cực, lập tức hắn tìm trong danh bạ dãy số điện thoại của Chu Nhược Băng.
Yến Kinh – Nam Cung gia, Chu Nhược Băng đã thức dậy nàng đang ăn sáng cùng với ông bà ngoại, tiếng chuông điện thoại vang lên nàng nhìn xem là số điện thoại của Triều Cát, nàng bóc máy trả lời thì hắn nói:
“em à! Có bài báo mạng đăng hình em và Họa Yến ở sân bay chiều hôm qua, nội dung viết rất khiếm nhã, em mau mở điện thoại lên mạng xem rồi xử lý ngay đi nhé!”
Chu Nhược Băng nói: “ừm, em sẽ mở xem liền!... à chút khoảng 10h anh chạy lại sân bay đón em với Họa Yến nhé!”
Chu Nhược Băng dặn dò hắn xong nàng tắt cuộc gọi, mở trình diệt web trên điện thoại xem bài báo có đăng bức hình của hai nàng, nội dung bài báo nói Nam Cung Họa Yến có giới tính không rõ ràng, là nữ minh tinh không thích đàn ông chỉ thích người cùng giới, đặc biệt là thích nữ nhân tướng mạo xinh đẹp cùng với thân hình chuẩn ba vòng cân đối. Chu Nhược Băng đọc xong bài viết, vô tình đọc vài dòng của bình luận viên ở dưới bài báo viết về nữ nhân nắm tay nữ ca sĩ Họa Yến là người ở đâu, tên gì.. mặt Chu Nhược Băng tối sầm lại không còn chút máu, nàng tức giận tìm trong danh bạ số điện thoại của trợ lý Mao, nói:
“trong vòng 10 phút, anh đi điều tra trang viết bài báo trên mạng sáng hôm nay là của ai rồi gọi lại báo cho tôi!”
Trợ lý Mao ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra, gã mở điện thoại đọc được bài báo có đăng hình hai nữ nhân thì mặt tá hỏa, lập tức đi điều tra mười phút sau thông tin về bài báo này đã rõ ràng, gã vội vàng gọi điện trả lời Chu Nhược Băng:
“thưa chủ tịch!, trang báo này là của báo online chuyên về tin lá cải của công ty truyền thông Sao Ngân Hà, người phụ trách công ty này tên Ngao Đình Phúc”
Trước đây có công ty truyền thông tầm cỡ quốc gia chưa được nàng đồng ý, tùy tiện viết và đăng hình của Chu Nhược Băng lên trên báo giấy và cả báo mạng, về sau công ty này bị Chu Nhược Băng thu mua lại toàn bộ huống gì chỉ là công ty truyền thông chuyên viết báo lá cải này. Chu Nhược Băng bực tức, nói vào điện thoại:
“Tôi cho anh 20 phút, gọi điện đến tên Ngao Đình Phúc nói tập đoàn Chu Thăng mua lại công ty truyền thông Sao Ngân Hà với giá là 15 triệu tệ, gã không bán nâng lên 30 triệu tệ.. nếu giá sau cùng vẫn ngoan cố không bán anh cứ đề nghị giá 50 triệu tệ cho tôi!”
Trợ lý Mao nhanh tay tìm số điện thoại của công ty truyền thông Sao Ngân Hà, gọi tới số của tổng giám đốc tờ báo này, Ngao Đình Phúc nói:
“ai vậy! Gọi tôi có chuyện gì không?”
Trợ lý Mao nói: “tôi là trợ lý Mao của… à!, giám đốc Ngao có biết người sở hữu tập đoàn Chu Thăng là ai không?”
Ngao Đình Phúc nghĩ công ty hắn nếu bán cũng chỉ có giá khoảng 4 triệu đến 5 triệu tệ là cao lắm, chủ tịch Chu đúng là quá hào phóng rồi, như vậy nâng thêm chút nữa cũng sẽ không có sao nói:
“công ty truyền thông của tôi, giá trị còn hơn 10 triệu tệ, hay là thêm chút ít 15 triệu tệ nhé!”
Trợ lý Mao cười to, nghĩ tên Ngao Đình Phúc này đúng là tham lam, trước khi định giá 10 triệu tệ trợ lý Mao đã điều tra rất kỹ về giá trị công ty truyền thông lá cải này nói:
Ngao Đình Phúc hoảng hồn, không ngờ tên trợ lý Mao này lại có nhiều thông tin về công ty của gã đến thế, còn dây dưa lằng nhằng nữa kẻo mất luôn 10 triệu tệ, gã cười hì hì nói:
“15 triệu tệ tôi giảm xuống 12 triệu tệ, nếu tập đoàn Chu Thăng không chịu con số này tôi không bán công ty nữa, bài viết đó tôi sẽ không gỡ xuống!”
Trợ lý Mao cười đắc ý, lúc nãi Chu Nhược Băng chưa đọc thông tin về giá trị của công ty truyền thông này nên đã hấp tấp đồi mua giá thấp nhất 15 triệu tệ, cao nhất là 50 triệu tệ, với tài thương thiết của y ép giá xuống còn 12 triệu tệ y vẫn chưa thỏa mãn nói:
“12 triệu tệ so với giá 5 triệu tệ là một con số vô cùng lớn, tôi không thích số 12 tôi thích số 11 nên tôi thay mặt chủ tịch Chu ra giá 11 triệu tệ, anh không bằng lòng cũng phải bằng lòng, đằng sau lưng của nữ nhân này không đơn giản đâu tôi khuyên anh nên nhã công ty ra bàn giao lại cho Chu Thăng xử lý, nếu không tiền đồ của anh bị ép đến không có ngày ngốc đầu lên nổi đâu!”
Ngao Đình Phúc nghe xong ngẫm lại thấy nữ nhân sở hữu tập đoàn Chu Thăng đúng là không nên chọc vào, gã nguyền rũa cái tên viết bài báo hại gã phải bán công ty này đi, đau lòng nói: “được! tôi bán giá 11 triệu tệ”
Trợ lý Mao vui vẻ rất ư là hài lòng giá mua 11 triệu tệ công ty truyền thông lá cải này, hắn nói: “nữa tiếng tôi qua làm thủ tục bàn giao công ty và sẽ chuyển tiền vào tài khoản của giám đốc Ngao, còn một việc tôi muốn giám đốc Ngao hãy gỡ ngay bài viết về chủ tịch Chu ngay đi nhé!”
Ngao Đình Phúc cúp máy, gã gọi cho tổng biên tạp lên yêu cầu gỡ ngay bài viết về hai nữ nhân vừa đăng lên mạng, tổng biên tập kinh ngạc nói: “giám đốc Ngao, bài này đang hót sao phải gỡ xuống!”
Ngao Đình Phúc tức giận quát: “cái tên viết bài báo này là tên ngu đần, chạm vào ổ kiến lửa rồi!!, tôi đã bán công ty này cho tập đoàn Chu Thăng, chút nữa họ qua làm thủ tục bàn giao, các anh chuẩn bị mất việc rồi đấy lo đi tìm công ty nào làm đi, thời buổi này khó tìm việc lắm nhé!, nhanh đi gỡ bài đó xuống đi!”
Tổng biên tập kinh sợ, xuống phòng làm việc gỡ cái bài viết vừa đăng trên mạng, không ngờ tập đoàn Chu Thăng lại đi mua công ty truyền thông là vì cớ gì, ngẫm nghĩ nhìn vào bức hình thấy nữ nhân nắm tay ca sĩ Họa Yến, lầm bẩm nói:
“nghe thiên hạ đồn, chủ tịch tập đoàn Chu Thăng là một nữ nhân xinh đẹp như tiên giáng trần, không lẽ người trong bức hình này là cô ta, trời ơi! Mình đúng là đầu heo mà nghe lời cái tên ngu kia đăng bài lên xem như ném đi chén cơm rồi! Mẹ, bố cho mày biết…!!”
Chu Nhược Băng nhìn vào điện thoại xem lại tờ báo đã gỡ bài đăng xuống thì mỉm cười vui vẻ ăn sáng tiếp, tiếng chuông điện thoại vang lên là số của trợ lý Mao, báo tin cho nàng đã mua công ty truyền thông Sao Ngân Hà giá 11 triệu tệ làm Chu Nhược Băng ngạc nhiên:
“ồh!, sao mua 11 triệu rẻ vậy!?”
Trợ lý Mao nói ra giá trị thực của công ty truyền thông này cho nàng biết, Chu Nhược Băng cười to nói: “tốt! Làm rất tốt.. haha!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]