Trước diễn biến bất ngờ đó, ai ai đều thấy háo hức đang căngmắt chờ xem Thái cực lưỡng nghi đồ rốt cục trông hình dạng như thế nào. Nào ngờhọ Vương vừa cầm lấy xấp lụa lướt qua, kế đó gương mặt biến sắc: “Cái thứ này gọilà Thái cực lưỡng nghi đồ? Ngươi dám hí lộng lão phu sao? Hừ... đúng là gan tobằng trời!”
Gã áo trắng nghe vậy cười ngất: “Hà hà, đấy chẳng phải làtám tấm Thái cực lưỡng nghi đồ thì là gì? Tiền bối thật khéo biết nói đùa, đếmthử xem có đủ tám tấm không nào?”
Phòng Huyền Linh vốn ưa nhiệt náo, nghe nói vậy thì đưa mắtra nhìn xấp lụa trên tay Vương Niệm Tịch, khi thấy rồi ông ta chợt lăn ra cười:“Hà hà, Vương huynh thật đúng là không biết chữ sao. Đấy vốn dĩ chính xác làtám tấm Thái cực lưỡng nghi đồ mà.”
Vừa nói, tranh thủ lúc Vương Niệm Tịch còn đang thất thầnbèn vung tay giật lấy một tấm lụa từ họ Vương: “Giải bang chủ, bang chủ xem đâycó đúng là Thái cực lưỡng nghi đồ không?”
Giải Nguyên đưa mắt ra quan sát tấm lụa trắng, vừa nhìn thấybất giác ông ta cười phá lên: “Đúng! Đúng đây đích thị là Thái cực lưỡng nghi đồ!”
Tiếng cười của hai vị tuyệt thế cao thủ kia càng làm VươngNiệm Tịch thêm xấu hổ, gương mặt ông ta thoạt trắng thoạt xanh, nhìn hoạt kê hếtsức. Tới đây Phòng Huyền Linh giơ cao tấm lụa trắng lên cho tất cả cùng xem.Thì ra tấm lụa đó đơn giản là một tấm nhiễu thông thường, có thêu mấy chữ “Tháicực lưỡng nghi đồ”, chỉ thêu mầu đỏ nổi vật lên nền trắng. Vừa quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dao/31151/quyen-1-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.