Lại nhắc về mấy người Mạnh Phi và Giang Phong, bấy giờ TrácNhượng thấy Giang Phong đang ngẩn người ra thì gọi to: “Triệu thiếu hiệp. Ngườihãy về bàn ngồi đi thôi!”
Gương mặt hơi xám lại, gã khẽ rụt cổ hướng về phía GiangPhong nhỏ giọng:”Thông thường những cô gái càng xinh đẹp thì càng hung dữ vànguy hiểm. Không nên trêu vào họ.”- Thì ra đến bây giờ cái tên Tiêu Bích vẫngây nên một nỗi sợ hãi rất lớn trong y.
Mạnh Phi nghe vậy trầm giọng: “Giang Phong. Cháu còn nhớ vịđại hiệp năm xưa muốn thu nhận cháu làm đệ tử không. Ba người này mười phần đếnchín là đệ tử của ông ta đấy.”
Giang Phong a lên một tiếng, nhớ ra rằng vị đại hiệp ngàyxưa tên gọi Triển Tú Sĩ. Bấy giờ nheo mắt, lại nhớ cô gái này cũng là họ Triển,đoán biết rằng Mạnh Phi căn cứ vào võ công mấy người này mà đoán ra được mônphái, trong lòng tự nhiên thấy vui vui vì biết được thân thế cô ta. Đang trầmtư lại nghe Mạnh Phi nói tiếp: “Võ Đang phái thật xứng là Thái Sơn Bắc Đẩu củavõ lâm. Đệ tử đời thứ hai của họ mà bản lĩnh đã ghê gớm đến mức ấy, tính racũng đã có thể xem là một cao thủ.”
Lời vừa dứt bất giác Mạnh Phi nghe thấy một tiếng cười lạnhlùng, ông đưa mắt quan sát thì thấy một người tầm ngũ tuần mặc áo màu xanh, ngũquan đoan chính, gương mặt cân đối song không hiểu sao đôi mắt ông ta kinh hãinhiếp người. Bấy giờ lại nghe người này lớn tiếng hỏi: “Hai tên ăn mày áo ráchkia, bọn ngươi là người thế nào với lão mũi trâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dao/31148/quyen-1-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.